Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1317 - Chương 1327: Ai Chuốc Mê Ai?

Chương 1327: Ai chuốc mê ai?
 

Shin Kikukawa giơ tay nhìn đồng hồ, hai mắt hơi híp lại.

Gã đã nằm vùng ở đây mấy ngày rồi, muốn tìm một cơ hội riêng, nhưng mấy ngày trước Tư Đồ Hương đều không ở một mình, hơn nữa bọn họ cho tới nay đều lảng vảng ở những địa điểm đông người, Shin Kikukawa vẫn không tìm được cơ hội ra tay.

Hôm nay không ngờ một mình Tư Đồ Hương đi ra ngoài, điều này khiến Shin Kikukawa như thấy được hi vọng.

Một tay của gã đút vào trong túi, trong túi quần là một khẩu súng gây mê, chỉ cần gã tới gần Tư Đồ Hương là có thể âm thầm chuốc mê cô.

Shin Kikukawa bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời đã có vài bông tuyết rơi.

Thật sự là trời cũng giúp gã!

Thời tiết như vậy thích hợp hành động nhất.

Shin Kikukawa hung hăng hít một điếu thuốc, ánh mắt thể hiện mấy phần hung ác.

Ả đàn bà chết tiệt kia hại gương mặt của gã bị phá hủy không nói, kịch độc còn khiến cơ năng trên người gã đều phải chịu tổn thương, lần này bắt được cô, nhất định phải nhốt cô lại, từ từ giày vò cô, tra tấn cô.

Cô ả này nhìn dáng người ở góc độ nào cũng đều là sự lựa chọn tốt nhất, có thể chơi đùa thật tốt một thời gian ngắn, đến cả gian phòng nhốt lại gã cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Đúng lúc này, Tư Đồ Hương đẩy cửa đi ra.

Shin Kikugawa hung hăng hít một khói thuốc trong tay, ném tàn thuốc xuống dưới chân, đang muốn cất bước đi về hướng trước mặt Tư Đồ Hương, một bóng người bên cạnh bỗng nhiên đi tới.

- Này, đại ca, cho mượn hộp quẹt...

Shin Kikugawa cảnh giác xoay người, nhìn thấy một người đàn ông gần ba mươi đang đứng trước mặt mình, một tay cầm bao thuốc lá, một tay cầm điếu thuốc, hai mắt sáng ngời thấp thỏm chờ mong nhìn gã.

Shin Kikugawa nhíu mày:

- Không có.

Người đàn ông kia chỉ thứ Shin Kikugawa ném dưới chân, lắc đầu:

- Đại ca à, khi nãy anh không phải mới hút sao, cho mượn hộp quẹt đi, hôm nay ra ngoài vội quá quên mang bật lửa...

Shin Kikugawa rất muốn bảo người đàn ông trước mặt này biến đi, nhưng Tư Đồ Hương cách đó không xa cũng đã đi tới phía này, khoảng cách rất gần, nếu như lúc này xảy ra xung đột tất sẽ khiến Tư Đồ Hương chú ý tới.

Trong lòng Shin Kikugawa có chút bực bội lấy bật lửa ra đưa cho người đàn ông trước mặt:

- Nhanh lên, tôi còn có việc.

- Ngay đây, ngay đây!

Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng, nhận lấy cái bật lửa, châm lửa điếu thuốc của mình, hít một hơi thật sâu:

- Thật sảng khoái, cảm ơn, đại ca.

Người đàn ông ngậm lấy điếu thuốc, tay phải đút bao thuốc lá vào trong túi quần, tay trái trả lại bật lửa cho Shin Kikugawa.

Shin Kikugawa không kiên nhẫn nhận lấy bật lửa, đút vào trong túi quần bên trái, tay phải đã đặt lại vào trong túi quần, cầm súng gây mệ, ánh mắt đã nhìn tới người Tư Đồ Hương.

Tay phải người đàn ông mượn bật lửa rút từ trong túi ra, trong tay lại xuất hiện thêm một cây son môi, âm thầm nhấn nút một cái, ba cây châm trong nháy mắt bị lực cực mạnh bắn ra.

Lực chú ý của Shin Kikugawa cơ bản đều ở trên bóng dáng của Tư Đồ Hương, đâu ngờ được người đàn ông mượn bật lửa sẽ có hành động như vậy?

Khi cảm nhận được có chút bất thường, thì ba cây châm đã dễ dàng đâm rách quần áo của gã, sau đó mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể của gã.

Đồng tử của Shin Kikugawa co rút mãnh liệt, toàn thân cũng trong nháy mắt căng cứng, ba cây châm lập tức châm vào trong cơ thể, nhưng cũng không cách nào xâm nhập được.

Shin Kikugawa bỗng nhiên bị tập kích, phản ứng cũng vô cùng thần tốc. Gã lật tay đánh một quyền về phía Tần Dương.

Tần Dương đã sớm có chuẩn bị, khi bắn ra châm thép liền vọt sang bên cạnh, cho nên một quyền này của Shin Kikugawa đương nhiên đánh vào trong không trung.

Shin Kikugawa xoay người muốn đánh về phía Tần Dương, nhưng thuốc mê của châm thép cũng đã nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể của gã, hòa với máu của gã, thuốc mê đủ để gây mê một con voi đã nhanh chóng sinh ra tác dụng, thân là người tu hành hắn đã chú ý phát giác ra được thân thể của bản thân trở nên trì độn.

Kim châm gây mê!

Trong lòng của Shin Kikugawa ngập tràn sự sợ hãi và khó có thể tin được, vì tay phải của gã lúc này cũng đang cầm súng gây mê, chính ngay lúc bản thân chuẩn bị ra tay với Tư Đồ Hương thì chính gã lại bị người ta ra tay trước.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau!

Người này là đồng bọn của Tư Đồ Hương sao?

Shin Kikugawa như muốn há miệng la lên, hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, nhưng cổ họng của gã cơ bản đã không nghe gã sai khiến nữa, trong cổ họng chỉ phát ra được những âm trầm trầm, căn bản không cách nào kinh động được tới bất cứ ai.

Shin Kikugawa bước về phía Tần Dương một bước, sau đó thân thể cũng đã không còn lực khống chế, trực tiếp ngã xuống mặt đất, té lăn trong đống tuyết.

Góc này là một góc rẽ vắng vẻ, người đi qua đi lại rất ít, đây là nơi Shin Kikugawa lựa chọn để ẩn nấp, nhưng hiện giờ đa trở thành nơi vùi thân của gã.

Trong khoảnh khắc khi Shin Kikugawa té ngã xuống mặt đất, gã thấy được Tư Đồ Hương cách đó không xa xé gió tuyết đi tới, ánh mắt liếc nhìn về phía gã, bước chân dường như dừng lại một chút, sau đó không tiếp tục do dự mà đi thẳng về phía trước, giống như không nhìn thấy gì cả.

Shin Kikugawa ngập tràn sự hối hận, tại sao gã lại có thể bất cẩn như vậy?

Tần Dương và Tư Đồ Hương vẫn luôn đi bên nhau không rời, nhưng tối ngày hôm nay cô vì sao bỗng nhiên một mình đi ra ngoài, chẳng lẽ thật sự chỉ vì tới quán ăn tô mì thôi sao?

Đây rõ ràng chính là một cái bẫy, đáng tiếc bản thân gã cho rằng không ai biết mình tồn tại, thậm chí còn muốn nhân lúc trời tối bắt Tư Đồ Hương về làm tù binh.

Hận!

Thuốc mê nhanh chóng tê liệt từng cơ quan trong cơ thể gã, gã ngoại trừ có thể hô hấp ra, còn lại không khác gì như một người chết.

Tần Dương rất bình tĩnh chờ đợi một lúc, đợi tới khi dược hiệu hoàn toàn phát tác rồi mới cẩn thận đề phòng đi tới.

Kiểm tra Shin Kikugawa sơ qua một chút, xác nhận Shin Kikugawa đã ngất đi rồi, Tần Dương đỡ Shin Kikugawa lên, nhổ ba cây châm sau lưng gã, sau đó vỗ một chưởng lên gáy của gã, rồi điểm thêm vài cái.

Tần Dương thân là bác sĩ đương nhiên rất rõ ràng phá trung khu thần kinh của một người như thế nào, khiến kẻ đó trở thành một kẻ ngốc hoàn toàn.

Tần Dương đương nhiên có thể cân nhắc giết chết gã là xong hết mọi chuyện, nhưng đây là đường dành riêng cho người đi bộ, khắp nơi xung quanh đều là người, hết cách hủy thi diệt tích, vả lại hắn rất dễ bị người ta phát hiện ra, mặc dù đã đeo mặt nạ mô phỏng da người, nhưng vẫn dễ dàng gặp chuyện bất trắc.

Khiến Shin Kikugawa trở thành kẻ ngốc đơn giản hơn rất nhiều, có lẽ mọi người chỉ cho là gã uống rượu say, hoặc cho là gã té ngã bị thương, cho dù như thế nào thì sẽ thêm vô số cái có thể, mà đợi tới khi xác nhận Shin Kikugawa là kẻ ngốc rồi muốn điều tra nguyên nhân sẽ khó khăn hơn nhiều.

Sau khi Tần Dương đã dứt khoát biến Shin Kikugawa thành kẻ ngốc, đỡ gã tới ven đường, dựa trên vách tường, sau đó xoay người âm thầm đi vào trong bóng tối, rất nhanh hòa làm một với đám người, lẳng lặng rời khỏi hiện trường.

Cũng không biết qua bao lâu, một người đàn ông say khướt đi tới góc này, đang chuẩn bị tung một bãi nước tiểu, bỗng thấy Shin Kikugawa đã bị phủ không ít tuyết trên người, lập tức sợ tới mức nhảy dựng lên:

- A, nơi này có người chết...
Bình Luận (0)
Comment