Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1322 - Chương 1332: Nghiêm Túc Làm Một Lần Quảng Cáo!

Chương 1332: Nghiêm túc làm một lần quảng cáo!
 

- Đại thần! Anh lần này lại thuận lợi lên cấp rồi và lại là nhất, kiểu này chắc phải đi Ba Lan rồi!

- Ha ha! Lần này còn bốc thăm trúng thưởng không?

- Đúng đấy! Đúng đấy! Lần này còn bốc thăm trúng thưởng không?

Tần Dương vừa bước đi vào sảnh âm nhạc vừa nói:

- Tình hình bên đó không rõ lắm nên lần này không rút vào đi du lịch Ba Lan nữa nhưng mà có thể rút phần thưởng khác mà. Mọi người tha hồ ăn mừng, à! Chắc chắn rằng lại có người bảo tôi quảng cáo rồi.

Mọi người vừa nghe liền vui vẻ lên.

- Ha ha! Đại thần! Chúng tôi cứ thích anh quảng cáo như thế này, cứ nói trắng ra như thế nhưng không hề làm cho người khác ghét một tẹo nào. Mà còn có được phần thưởng về nữa nên chúng tôi hoàn toàn ủng hộ bằng hai tay hai chân cho anh mỗi ngày đều làm quảng cáo một lần.

- Đúng! Đúng! Đúng! Mỗi ngày quảng cáo một lần.

- Không lấy phần thưởng đi du lịch Ba Lan nữa. Lần trước đã được phần thưởng chiếc điện thoại rồi nên lần này sẽ là phần thưởng gì đây?

- Lần này mới trúng thưởng rồi thì chưa chắc lần sau đã được. Hàng triệu người chia sẻ bài bình luận tỷ lệ trúng thưởng này rất ít, vậy nên lần này có thể trúng đã là vô cùng may mắn rồi.

- Hừ! Mọi người xem đi, vì lần sau vẫn còn có tôi nên lúc đó xin hãy gọi tôi là người may mắn.

Tần Dương nghe những bình luận tào lao của mọi người liền cười đáp:

- Tôi cũng không biết sẽ bốc phần thưởng gì, mà không phải mọi người bảo tôi nên làm quảng cáo sao? Ha ha! Tôi sẽ dùng sản phẩm của công ty tôi để giành giải là được rồi. Để số lượng giải thưởng nhiều một chút để mọi người xõa luôn và cũng coi như là tôi tặng quà năm mới cho mọi người rồi.

Mọi người vừa nghe liền ha ha cười lớn.

- Những người mắng anh làm quảng cáo đó chắc chắn là lần này lại nhiệt tình mắng rồi.

- Sản phẩm của công ty anh có mấy loại đó? Anh chuẩn bị dùng sản phẩm gì để cho mọi người bốc đó?

- Đúng đó! Hay là dùng cái thuốc làm trắng da kia đi, ha ha, tôi có thể tặng cho vợ của tôi.

- Thật ra cái gì cũng được! Sản phẩm của công ty Tần Dương thì cho dù là Tần Thị bí mật chế ra loại thang Tam Nguyên, hay là thuốc làm trắng da hoặc là thuốc bổ thận cường khí. Thì bản thân mình không dùng cũng có thể tặng cho người khác, với lại thuốc làm trắng da có thể tặng cho người yêu hoặc vợ với mẹ mình. Còn thang Tam Nguyên với thuốc bổ thân cường khí cũng có thể tặng cho bố mẹ đều không hề lãng phí.

- Đúng vậy, với lại không phải là sắp đến tết rồi sao? Đúng dịp, ha ha, tết năm nay sẽ không nhận quà mà có nhận thì chỉ nhận thang Tam Nguyên thôi! Ha ha...

Tần Dương cười nói:

- Đươc đấy! Lần này tôi sẽ vì sản phẩm của công ty mình mà nghiêm túc chạy quảng cáo để làm một món quà lớn. Tất cả ba loại sản phẩm đều có và coi như là quà năm mới. Nếu như bản thân mình mà không dùng được hết thì có thể tặng cho bố mẹ, các cô dì chú bác... Như những gì bạn này nói như vậy sẽ không lãng phí đâu.

Hoắc Gia Viễn hỏi một cách đầy tò mò:

- Vậy lần này chuẩn bị mấy phần quà đấy?

Tần Dương tính nhẩm một chút, nếu như tổng ba bộ đại lễ sản phẩm thì giá đại khái cũng phải mấy triệu nhân dân tệ rồi Tần Dương nghĩ một hồi:

- Lấy tầm mười nghìn phần vậy! Nếu hơn nữa chắc là sẽ phá sản mất.

Đương nhiên mọi người phần nào đó cũng biết được giá của món quà đại lễ này của Tần Dương, và trong lòng vừa nghĩ tới mười nghìn phần quà. Đây như là chỉ trong chớp mắt mà vung ra ngoài mất mấy triệu nhân dân tệ vậy. Đương nhiên, mọi người biết phá sản như lời của Tần Dương nói thì đó chỉ là đùa thôi. Có khi mấy lần quà như thế này cũng không phá sản được.

- Ha ha, mười nghìn phần quà! Vậy tỷ lệ trúng thưởng tăng lên rất nhiều rồi, từ một phần nghìn tăng lên thành một phần trăm rồi.

- Đó chỉ là trên lí luận thôi! Trúng thưởng còn phải xem mặt với xem vận may nữa.

- Đại thần khí khái quá! Sau này chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ sản phẩm của công ty chúng ta.

- Oa! Sướng quá, lúc nào thì bắt đầu bốc thăm vậy?

Tần Dương nghĩ một hồi:

- Đợi tí nữa tôi xác nhận lại với bên công ty đã rồi sẽ gửi qua Weibo về sự kiện bốc thăm trúng thưởng sẽ diễn ra trong mười ngày. Sau đó là thiệp gì đó vừa kịp đón tết và tranh thủ phát xong trước tết.

Sau khi tán phét một hồi với người hâm mộ thì Tần Dương cùng với Tư Đồ Hương về đến khách sạn.

- Trước đây nghe mọi người nói anh muốn làm quảng cáo à? Lần này anh có nghiêm túc làm không đó?

Tần Dương hì hì cười rồi nói:

- Đây không phải là rất tốt sao? Đã là đem lại lợi ích cho công ty thì cũng nên quảng cáo, mà tôi rất tự tin về sản phẩm của công ty chúng tôi. Một gói cho đi thì cho dù là trong hoàn cảnh nào thì chung quy lại đều có chiều hướng tốt, và tuyệt đối là có thể cảm giác được hiệu quả của nó. Sau này, không lâu sau không chừng họ lại mua sản phẩm của công ty tôi. Suy cho cùng thì ngoài học sinh chơi Weibo ra thì phần lớn khả năng chi tiêu đều rất cao và đợt kinh doanh này sẽ không bị lỗ đâu.

Tư Đồ Hương cười ha ha nói:

- Anh lại nói bản thân không có đầu óc kinh doanh đi! Tôi thấy anh rất sành sỏi về những mảng này.

- Không dám! Không dám nhận đâu.

Tần Dương nói xong một câu thì nhấc điện thoại lên rồi nhấn gọi điện cho La Thi Nhã.

- Ầy! Tiểu Dương Dương, con không phải là đang dạo chơi ở Nhật Bản rất vui sao? Sao lại nhớ đến người dì nô lệ đáng thương này của con vậy?

Tần Dương vẫn không nói lời nào thì âm thanh của nỗi oán hận trong lòng La Thi Nhã liền làm cổ họng của Tần Dương nghẹn lại một lúc.

Người dì này của bản thân hắn đúng là lúc nào cũng đùa hắn được.

- Dì à! Làm gì vui đến nỗi như lời dì nói đâu, kẻ thù bên này của con không ít đâu. Ai cũng hận đến nỗi muốn dẫm đạp con xuống dưới đất, nên con bây giờ phải cẩn thận từng li từng tí một như đang chạy trên băng mỏng vậy.

La Thi Nhã cười hi hi nói:

- Ta tin tiểu Dương Dương nhà ta nhất định có thể đánh bại tất cả bọn họ mà, dù sao nếu con không đánh thắng được thì còn có sư phụ của con đó.

Tần Dương bĩu môi nói:

- Dì tin tưởng con đã quá đủ rồi! Mà dì không sợ con thua sao?

La Thi Nha cười hì hì nói:

- Con làm việc rất bình tĩnh và có chừng mực cho nên ta rất yên tâm. Nói đi! Lần này lại kiếm cho dì lao công tội nghiệp này của con việc gì làm vậy?

- Con muốn làm cuộc bốc thăm trúng thưởng rồi thuận tiện quảng cáo cho công ty luôn.

Tần Dương nói một cách ngắn gọn về suy nghĩ của bản thân:

- Mười nghìn phần quà và phát trước tết thì như vậy có vấn đề gì không ạ?

La Thi Nhã cười nói:

- Được đấy! Con bỏ mặc chủ tịch này coi như đã nhớ ra là mình còn cái công ty hả? Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi và dì sẽ sắp xếp thêm. Sẽ ưu tiên cho con chuẩn bị cho tốt và sẽ xác nhận là phát quà được hoàn tất xong trước tết. Thật là không nói nữa, tiểu Dương Dương bây giờ lực kêu gọi của con thật sự là có sức hút đó, lưu lượng cũng không ít hơn so với những ngôi sao kia nhỉ. Trước kia quảng cáo của con thì bộ phận kế hoạch bên này cũng kiểm tra qua, và phần lớn người tiêu thụ đều nhằm vào tên của con mà đến mua hàng.

Tần Dương cười nói:

- Dì còn khảo sát sao?

La Thi Nhã cười nói:

- Đây là công việc mà Văn Vũ Nghiên phụ trách nên ta không có liên quan nha. Nhưng mà hiểu về tình hình thị trường thì mới có thể làm tốt công việc quảng cáo tiếp theo được, nên khảo sát thị trường vẫn luôn là công việc không thể không làm. Rất nhiều người tiêu thụ đều bày tỏ tốt về y thuật của con thì mới đủ khả năng đấu với những chuyên gia Hàn Quốc kia, như vậy đã chứng minh được khả năng y thuật của con giỏi. Con có khả năng cứu người ở Ly Giang thì chứng tỏ được nhân phẩm của con tốt, nên gười như vậy mà làm ra sản phẩm y dược thì nhất định là đáng tin cậy rồi.

Tần Dương cười hì hì nói:

- Như vậy cũng được sao?.

La Thi Nhã mỉm cười nói:

- Làm sao mà không được chứ? Chúng ta làm đều là thuốc, ngoài công hiệu của thuốc ra thì đương nhiên cũng đòi hỏi sự tín nhiệm của người tiêu dùng. Con là chủ tịch của công ty, là thần y và là người có nhân phẩm đáng tin thì đương nhiên sản phẩm của công ty có hiệu quả tiêu thụ lớn. Chỉ là người hâm mộ Weibo của con đều là hơn mười triệu, mà trong này người được người tiêu thụ kéo vào là rất nhiều đó.

Tần Dương cười hì hì:

- Vậy mà dì cũng không cho con một ít phí quảng cáo.

La Thi Nhã cười mắng nói:

- Bản thân con đã là chủ tịch rồi mà con là kiếm tiền cho bản thân mình và giờ con còn muốn ta cho con phí quảng cáo. Bản thân con túi bên phải rồi túi bên trái màcon không thấy xấu hổ sao?
Bình Luận (0)
Comment