Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1321 - Chương 1331: Chủ Của Hắc Ảnh.

Chương 1331: Chủ của Hắc Ảnh.
 

Tại bệnh viện St. Luke.

Có một nhóm chuyên gia mặc áo khoác dài màu trắng tập trung ở trong phòng họp, họ đang cau mày nhìn chằm chằm vào kết quả kiểm tra được chiếu trên màn hình và thảo luận sôi nổi.

Trong phòng nghỉ bên ngoài của phòng họp thì có một ông lão tóc trắng đang ngồi trên ghế sô pha. Trên tay gã cầm cây gậy chống, sắc mặt thì nặng nề và ánh mắt dữ tợn.

Có một đàn ông tóc bạc mặc quần áo vest, thắt cà vạt đang đứng ở đằng sau của ông lão tóc trắng. Gã ấy quay đầu nhìn một lượt phía sau phòng họp, rồi lông mày hơi nhíu lại và ánh mắt thì có chút phân ưu.

Hai người họ cứ giữ tư thế không động đậy như thế, nhìn họ giống như hai pho tượng hông động đậy được vậy.

Cửa phòng họp mở ra thì một một nhóm bác sĩ chuyên gia mặc áo khoác dài màu trắng bước ra từ trong phòng. Họ nhìn thấy ông lão đang ngồi trên ghế sô pha thì bước chân của họ theo bản năng mà chậm dần lại. Rồi họ dừng lại nói chuyện xong sau đó rời đi lặng lẽ không một tiếng động.

Sau cùng là một người đàn ông cao tuổi mặc áo khoác dài màu trắng tầm năm mươi tuổi bước ra, rồi đi đến ngồi xuống đối diện với ông lão tóc trắng đang ngồi trên ghế sô pha. Trên tay cầm chắc một xấp báo cáo kết quả rất dày đặt xuống trên bàn trà trước mặt ông lão tóc trắng.

Ông lão tóc trắng cứ như thế giống một pho tượng vậy rồi cuối cùng cũng từ trên ghế sô pha ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng chọc gậy trong tay xuống đất:

- Vết thương của con trai tôi như thế nào rồi? Còn có thể chữa trị được không?

Sắc mặt của người đàn ông cao tuổi mặc áo khoác dài màu trắng bất lực nói:

- Ngài Kikugawa! Chúng tôi vì tiểu tiên sinh Kikugawa nên cũng đã làm kiểm tra toàn diện rồi. Từ trong cơ thể của cậu ấy phát hiện có thuốc gây mê nồng độ cao, cậu ấy cũng là vì bị gây mê nên vẫn ngủ mê không tỉnh. Nhưng thật sự nghiêm trọng đó là đầu của cậu ấy bị thương nặng. Nếu như cứ như vậy không tỉnh thì sẽ dẫn đến là cậu ấy không thể nào suy nghĩ được giống như người bình thường được, thậm chí là mất trí nhớ...

Sự tức giận trong ánh mắt của ông lão lại tăng thêm vài phần:

- Ý của anh là con trai tôi hiện tại là một thằng đần sao?

Người đàn ông cao tuổi mặc áo khoác dài màu trắng lưỡng lự một lúc rồi chợt cười khổ nói:

- Cách hiểu dễ dàng nhất chính là như vậy.

Mắt của ông lão tóc trắng như là có điện vậy rồi cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao tuổi mặc áo khoác dài màu trắng nói:

- Còn có thể cứu được không?

Người đàn ông cao tuổi mặc áo khoác dài lắc đầu một cách khó khăn:

- Đại não của con người là nơi thần bí nhất và cũng là nơi yếu ớt nhất. Não bộ của tiểu tiên sinh Kikugawa bị chấn động rất lớn, cho nên chúng tôi đã bất lực, nhưng mà con người đều có khả năng tự chữa trị cho bản thân mình. Có thể là trong một ngày nào đó có thể là não của cậu ấy tự phục hồi, hay là sẽ từ từ bình phục.

Ông lão tóc trắng cắn chặt răng, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng và trong ánh mắt tràn đầy sát khí.

- Anh dùng hết toàn lực chữa trị đi!

- Vâng! Tiên sinh Kikugawa, chúng tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn lực.

Ông lão tóc trắng đứng dậy, một tay chống gậy rồi đi ra khỏi phòng nghỉ. Gã đi qua hành lang rồi đi vào một phòng bệnh rộng rãi.

Shin Kikugawa hôn mê không tỉnh đang nằm trên giường bệnh ở giữa phòng bệnh. Ông lão tóc trắng đi đến bên giường bệnh, rồi nhìn lên gương mặt của Shin Kikugawa và trong ánh mắt có chút đau lòng.

Người đàn ông tóc bạc đi theo sau của ông lão tóc trắng tiến lên phía trước hai bước rồi hạ giọng nói:

- Cậu Shin là bị người khác hại và người ra tay hãm hại cậu ấy chắc là một người tu hành.

Ông lão tóc trắng im lặng một hồi lâu rồi từ trong cổ họng thốt ra một tiếng chứa đầy sát khí lạnh thấu sương.

- Điều tra!

Người đàn ông tóc bạc cung kính đáp:

- Vâng!

Màn đêm buông xuống và tại một tòa biệt thự của vịnh Tokyo thì đèn điện vẫn sáng trưng.

Trong biệt thự có rất nhiều người và người hầu mặc trên mình trang phục của nô bộc, người quản gia thì mặc quần áo vest và thắt cravat, còn thuộc hạ thì mặc Âu phục áo sơ mi. Tất cả mọi người đều cẩn thận từng li từng tí, và chỉ vì ông lão tóc trắng với sắc mặt u ám đang ngồi trện ghế sô pha kia.

Kikukawa Koyado

Cha của Shin Kikugawa.

Chủ tịch tập đoàn thương mại Toshin, chủ của Hắc Ảnh.

Người đàn ông tóc bạc mặc quần áo vest và thắt cravat, quản gia Hidenaka Amagasaki của Kikukawa Koyado nói chuyện với mấy người mặc áo đen và nhận tài liệu từ trong tay họ đưa qua. Sau đó đi đến trước mặt của Kikukawa Koyado và hơi cúi người xuống, rồi cầm tệp tài liệu đặt ở trươc mặt của Kikukawa Koyado.

- Có kết quả rồi ạ!

Kikukawa Koyado hơi đứng thẳng người, vốn dĩ lưng đã hơi còng rồi mà đột nhiên đứng thẳng dậy. Gã không hề đi đến lấy tệp tài liệu trước mặt mà ngắn gọn nói:

- Nói!

Hidenaka Amagasaki thấp giọng nói:

- Theo lời nói của người bên cạnh cậu Shin thì cậu ấy mấy hôm nay đang theo dõi một người phụ nữ.

Đó là người phụ nữ lúc trước làm mặt của cậu ấy bị thương đó, và đó cũng là sát thủ đạt huy chương bạc của Hắc Ảnh trước kia... Thiên Tru.

Trong mắt của Kikukawa Koyado hiện lên sự tàn khốc và hung ác:

- Trước kia người phụ nữ đó hủy đi khuôn mặt của nó rồi bỏ trốn mà ta đã không hề phí công sức đi điều tra truy sát rồi. Bởi vì ta nghĩ đây đều là tự làm tự chịu rồi đây cũng là một bài học và muốn nó tự đi giải quyết việc này... Đúng là người phụ nữa có biệt hiệu là Thiên Trụ làm không?

Hidenaka Amagasaki lắc đầu và nói:

- Chúng tôi đã điều tra tất cả những camera ở xung quanh phố đi bộ mà cậu Shin xảy ra chuyện, và phát hiện ra rung tích của người phụ nữa tên Thiên Tru kia. Nhưng từ đầu cho tới cuối cô ta không hề động tay vào nên không phải là cô ta hại cậu ấy.

- Thân phận của người phụ nữa này không hề đơn giản, cô ta là chủ tịch của một công ty ở Trung Hải-Trung Quốc. Gía thị trường của công ty này ít nhất cũng phải là trên hàng chục tỷ nhân dân tệ, mà lần này cô ta đi theo một người đàn ông đến Nhật Bản. Người đàn ông đó tên là Tần Dương, là người tu hành môn phái gọi là Ẩn Môn của Trung Quốc.

Theo những gì mà chúng tôi điều tra camera cho thấy thì Tần Dương dời khỏi khách sạn trước và hắn bắt xe đi. Tầm khoảng nửa tiếng sau Tư Đồ Hương mới một mình dời khỏi khách sạn rồi đi đến phố đi bộ đi dạo một lúc, sau đó ăn một bát mì sợi rồi liền đi về khách sạn. Lúc mà cậu Shin xảy ra chuyện thì hẳn là đang trong quá trình theo dõi cô ta.

Ánh mắt của Kikukawa Koyado dừng lại ở tệp tài liệu đang nằm trên mặt bàn:

- Còn Tần Dương thì về khách sạn lúc nào?

- Buổi tối 9 giờ 35 phút và Tư Đồ Hương về khách sạn lúc 7 giờ 25 phút... Tiên sinh! Ngài đang nghi ngờ tên Tần Dương này sao?

Kikukawa Koyado trầm giọng nói:

- Bất luận là có phải tên Tần Dương này hay không thì người phụ nữ này sẽ có liên quan đến việc này. Vậy nên không thể bỏ qua cho ả được, hãy bắt cô ta và người đàn ông kia về trực tiếp hỏi xem có phải là họ làm không.

Hidenaka Amagasaki do dự một lúc nói:

- Theo những gì chúng tôi điều tra được về Tần Dương thì tên Tần Dương này không hề đơn giản. Tiên sinh ngài hay là xem qua tài liệu về hắn đi...

Kikukawa Koyado nhíu nhíu mày, gã không ngờ rằng sau khi bản thân mình ra lệnh thì Hidenaka Amagasaki vẫn không đồng ý luôn. Trái lại khuyên bản thân gã nên xem tài liệu nên xem ra việc này còn phức tạp hơn so với gã ta nghĩ.

Kikukawa Koyado cầm tệp tài liệu lên xem một lúc thì lông mày liền nhíu lại.

- Hắn là học trò của người đàn ông được mệnh danh là con mắt ma thuật làm chấn động Nhật Bản hơn mười năm trước sao?

Hidenaka Amagasaki gật đầu:

- Đúng vậy! Trước kia Itou Koshiro của Nhị Đao đường chính là do họ giết, và thân phận của người phụ nữa kia cũng vì thế mà bị bại lộ rồi Nhị Đao đường truy sát bọn họ. Nhưng lại bị con mắt ma thuật diệt cả Sơn môn, còn tên đã phản bội lại Tư Đồ Hương cũng bị con mắt ma thuật ép thôi miên mà chết, chính là chết ở trước mặt của đường chủ Nhị Đao đường.

- Ngoài ra, hôm nay còn xảy ra một chuyện nữa đó là nhân vật Yagyuu Chisaka đã đại diện thế hệ trẻ Thanh Mộc lưu thách đấu với Tần Dương. Đã đánh cược thanh đao Waka Nagamitsu bảo vật của nhà Yagyuu và Tần Dương đã đồng ý rồi.

Ánh mắt của Kikukawa Koyado vẫn nhìn chăm chú vào tài liệu trước mắt rồi sau một lúc lâu cũng đã bỏ xuống và ánh mắt tối sầm lại:

- Nếu đã có người muốn đối phó với chúng ta, vậy thì chúng ta cứ đợi xem như thế nào. Nếu như họ không hành động thì chúng ta mới tùy cơ hành động. Bất luận họ là ai và mặc hắn có bối cảnh như thế nào đi nữa, thì con trai của ta không thể cứ như thế mà trở thành ngớ ngẩn được.
Bình Luận (0)
Comment