Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1324 - Chương 1334: Cao Thủ Nghèo Khó

Chương 1334: Cao thủ nghèo khó
 

Suối nước nóng Atami nằm ở bán đảo Izu của Nhật Bản, và là suối nước nóng lớn nhất dùng để an dưỡng của Nhật Bản.

Có hơn ba trăm nguồn suối và cũng đã nuôi sống hơn ba trăm khách sạn suối nước nóng to nhỏ ở gần đây. Lúc Tần Dương cùng với Tư Đồ Hương hai người họ đi xe tới nơi thì đúng trước lúc ăn cơm tối.

Suối nước nóng Atami là nơi thư giãn với du lịch của rất nhiều người Nhật Bản vào dịp cuối tuần. Tuy lúc này cũng không phải là cuối tuần nên lượng người tới đây cũng không phải là nhiều.

Tần Dương cũng không hề chọn những khách sạn suối nước nóng lớn kia mà cứ lái xe đi một vòng. Cuối cùng chọn một khách sạn suối nước nóng Tiểu Tân Hải dường như là không có khách đến.

Còn tại sao nhận định là không có khách thì rất đơn giản, đó là xem chỗ gửi xe của khách sạn này dường như là không có xe nào đỗ thì tự khắc đoán ra được. Dù sao thì người đến đây tắm suối nước nóng cũng sẽ không phải là đi bộ đến được.

Ông chủ của khách sạn đi đến xem khách hàng thì vẻ mặt đón tiếp vui vẻ hiện ra, rồi đi đến chỗ Tần Dương và Tư Đồ Hương xuống xe khom lưng chào hỏi.

Quy mô của khách sạn này rất nhỏ và vị trí cũng tương đối hẻo lánh nên có vẻ rất yên tĩnh. Chủ kinh doanh của khách sạn này là một gia đình ba người, đó là một đôi vợ chồng trẻ cộng thêm cô con gái tầm hai mươi tuổi.

Người vợ nhiệt tình tiếp đón hai người họ đi vào phòng và sau khi sắp xếp xong phòng thì cũng gần đến giờ ăn cơm tối rồi. Tư Đồ Hương chủ động cầm cuốn menu lên và gọi đồ bữa ăn tối, cô ấy gọi một bữa hải sản khá là phong phú.

Người chồng bận bịu ở trong bếp còn vợ và con gái thì lên đồ ăn với lấy rượu, bàn ăn được đặt trên ban công cạnh biển.

Tần Dương cùng với Tư Đồ Hương hai người họ ngồi trên sân thượng đang chuẩn bị hưởng thụ bữa ăn hải sản. Thì ở dưới cổng lại bỗng nhiên vang lên tiếng nói của ai đó.

Tần Dương thò đầu xem thì nhìn thấy có một người đứng ở cổng, người này mặc áo lông xiên cũ kỹ và trên tay cầm chắc một chiếc hộp gỗ cũ.

Bà chủ thấy lại có khách đến thì vui vẻ tiếp đón.

- Tiên sinh, chào mừng quý khách! Anh một mình thôi sao?

Mặt của người đàn ông trung niên hơi ngăm đen kia liền im lặng gật đầu, bà chủ niềm nở dẫn khách đi vào.

- Mời vào! Tiên sinh, lúc này vừa đúng là giờ cơm tối mà ngoài trời thì lạnh buốt. Lúc này có bữa cơm nóng hổi và được ngâm mình tắm trong suối nước nóng khí bừng bừng thì đúng thật là dễ chịu... Đồ trong khách sạn của chúng tôi rất là rẻ và chi phí rẻ hơn nhiều so với mấy khách sạn phía trước. Nhưng mà suối nước nóng của bên chúng tôi cũng không kém hơn nha! Tay nghề nấu nướng của chồng tôi cũng là có tiếng ở đây đó...

Bà chủ nhệt tình dẫn người đàn ông trung niên trầm tĩnh đó đi vào phòng, còn người đàn ông trung niên quan sát xung quanh rồi hình như cảm nhận được sự quan sát của Tần Dương. Hắn ngẩng đầu lên và nhìn lướt qua Tần Dương rồi chợt cúi đầu xuống.

Ánh mắt của Tần Dương có chút ngạc nhiên là tại sao ở trong cái ánh mắt vừa nãy Tần Dương lại nhìn thấy đôi mắt sắc như lưỡi kiếm vậy.

Người đàn ông trung niên này không phải là một người bình thường.

Người tu hành!

Mà hình như là một cao thủ!

Tần Dương rất là bất ngờ, ngay cả khi bản thân tùy tiện tìm một khách sạn suối nước nóng của một nơi hẻo lánh rồi lại có thể gặp được người tu hành, vận may này hình như là không tồi nha.

Ánh mắt của Tần Dương dừng lại trên chiếc hộp gỗ dài ở trong tay của hắn, nếu hắn là một cao thủ tu hành thì đồ cầm trên tay sẽ là cái gì đây?

Tần Dương tuyệt đối sẽ không tin là trong chiếc hộp gỗ kia là một nhạc cụ nằm yên lặng trong đó, mà chắc chắn đồ bên trong đó là một loại đồ vật gì đó càng phải có thật.

Đao hoặc là kiếm.

- Tôi muốn một phòng đơn nhỏ một người ở thì bao nhiêu tiền?

Bà chủ niềm nở giới thiệu:

- Tiên sinh, ngài muốn phòng có suối nước nóng hay là phòng không có?

Người đàn ông kia trầm giọng trả lời:

- Không cần suối nước nóng mà cho tôi phòng rẻ nhất ở đây là được rồi... Phòng đắt tôi không có tiền trả đâu.

Ánh mắt của bà chủ có chút thất vọng nhưng thái độ vẫn nhiệt tình như cũ:

- Được! Mời ngài đi theo tôi, phòng không có suối nước nóng thì không nằm bên cạnh biển là phòng đơn bên này rất rẻ mà chỉ cần sáu nghìn nhân dân tệ...

Người đàn ông trung niên im lặng trong hai giây:

- Được!

Bà chủ dẫn người đàn ông trung niên đi đến phòng đối diện và cuộc đối thoại vẫn cứ truyền đến như lúc đầu.

- Tiên sinh, bây giờ vừa lúc thời gian cơm tối thì ngài có muốn gọi gì không?

- Cho tôi một bát mỳ hải sản đi.

- Vâng, ngài còn muốn thêm gì nữa không ạ? Rượu và đồ uống thì sao? Sashimi của chúng tôi rất tươi ngon đó.

- Không cần nữa đâu! Tôi không có nhiều tiền đâu.

- Vâng! Vậy anh đợi một chút nhé, tôi sẽ bảo đầu bếp làm ngay cho anh và sẽ rất nhanh thôi.

Tư Đồ Hương nhìn chắc Tần Dương đang nghe một cách rất chăm chú, cười nói:

- Sao thế? Cảm thấy hứng thú với người kia sao?

Tần Dương cười và trong áng mắt có chút lo lắng:

- Chúng ta im lặng mà đi đến đây thì nên là không có người biết chúng ta mới phải chứ?

Tư Đồ Hương nhíu nhíu mày:

- Không thể nào, chúng ta lần này là lái xe rồi tùy ý chọn chỗ với lại lúc đi cũng rất cẩn thận.

Tần Dương ừ một tiếng rồi nhẹ giọng nói:

- Người kia là một người tu hành và còn là cao thủ.

Tư Đồ Hương ngây người ra một lúc vì lúc nãy cô ấy không hề ló đầu ra xem mà chỉ là nghe giọng nói thôi, nên đương nhiên sẽ không rõ đối phương là người như thế nào rồi. Nghe kiểu nói chuyện của Tần Dương thì cô ấy nhất thời cũng có chút cảnh giác:

- Khách sạn này tuy là có chút hoang vắng nhưng nếu như thật sự có xảy ra chuyện gì thì đúng là không cách nào thoát được rồi, hãy cẩn thận hơn hay là chúng ta rời khỏi đây trước?

Tần Dương lắc đầu:

- Không cần lo lắng cứ xem tình hình như thế nào đã.

Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của người khách kia mà trong lòng Tần Dương và Tư Đồ Hương lại có nhiều suy nghĩ, nên không còn ung dung tự nhiên như lúc đầu nữa.

Tuy nhiên Tần Dương tin rằng sẽ không có người theo dõi mình đi đến đây nhưng mà cuối cùng vẫn cẩn thận là tốt nhất.

Rất nhanh thì bà chủ dùng khay bưng một đĩa mỳ hải sản đi đến phòng của vị khách kia và lần nữa Tần Dương lại vểnh tai lên nghe ngóng.

- Tiên sinh, mỳ hải sản của anh! Mời anh từ từ ăn.

- Được!

- Nếu như tiên sinh còn yêu cầu khác thì cứ nói nhé! Tôi ở phía trước thôi.

- Được! Tiền phòng với tiền ăn đây, cô nhận lấy đi.

- Tiên sinh, không cần vội như vậy đâu! Đợi lúc anh trả phòng rồi thanh toán sau.

- Cô cầm lấy đi, có thể là tối nay tôi có việc sẽ đi gấp nên đến lúc đó có lẽ không có thời gian đến tính tiền đâu.

- Ồ! Được rồi, vậy tôi thu tiền trước vậy... Vậy anh ăn đi rồi tí nữa tôi đến dọn dẹp.

- Được!

Bà chủ mở của đi ra trên tay cầm chắc khay bê đồ ăn và tiền của người đàn ông trung niên đi về phía trước rồi. Tần Dương thôi không nghe ngóng nữa mà nâng ly rượu lên rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

- Tối nay có thể là sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Trước khi có sự nhắc nhở của Tần Dương thì Tư Đồ Hương cũng đã nghe ngóng cuộc đối thoại đối diện rồi gật đầu đồng ý rồi nhẹ giọng nói:

- Vừa mới thuê phòng xong liền trả tiền phòng với tiền ăn rồi, như này chỉ có thể chứng minh một việc đó chính là hắn có thể đi khỏi lúc nửa đêm.

Tần Dương ừ một tiếng:

- Chỗ này rất là hoang vắng nhưng lại là một nơi ẩn náu rất tốt mà hắn còn mang theo vũ khí bên mình, chỉ có điều là nghĩ lại thì cũng không liên quan gì đến chúng ta. Nếu như hắn là nhằm vào chúng ta thì cũng sẽ không ngông nghênh như thế và không tránh chúng ta rồi.

Tư Đồ Hương nghĩ một lúc:

- Cũng đúng! Trước đó hắn cũng không đi xe đến mà đêm khuya chắc cũng khó đi khỏi đây được, vậy có thể là việc mà hắn muốn làm chắc chắn ở xung quanh đây thôi.

Tần Dương ngẩng đầu lên rồi nhìn chắc phía trước mặt giống như muốn đâm xuyên trung gian vậy:

- Cho dù là như thế nào đi nữa thì buổi tối phải cảnh giác một chút.
Bình Luận (0)
Comment