Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1325 - Chương 1335: Tên Kia Có Khả Năng Sẽ Chết

Chương 1335: Tên kia có khả năng sẽ chết
 

Đêm khuya.

Hai người Tần Dương và Tư Đồ Hương nằm trên giường, nhìn qua giống như đã ngủ.

Bên gian phòng của người đàn ông trung niên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng trượt cửa nhẹ nhàng, sau đó tiếng bước chân rất nhẹ vang lên, đi về hướng gian phòng của đám người Tần Dương đang ở.

Trong phòng, hai người Tần Dương và Tư Đồ Hương đang nhắm mắt đồng thời cùng mở mắt ra, đều liếc nhìn lẫn nhau, đều thấy được sự cảnh giác trong mắt đối phương.

Tiếng bước chân ngày càng bước tới gần hơn, hai người Tần Dương và Tư Đồ Hương đều âm thầm ngồi dậy trên giường, ánh mắt cảnh giác nhìn cửa phòng.

Tên này trông qua rất nghèo, chẳng lẽ hắn ta còn dự định cướp bóc hai người, sau đó chạy trốn luôn trong đêm hay sao?

Không đến mức đó chứ, dù sao cũng là cao thủ tu hành, cho dù thật sự muốn cướp thì đầu tiên cũng phải cân nhắc cướp xe chở tiền chứ, cướp tiền hai vị khách du lịch, như vậy thật sự không chút phẩm cách nào đi.

Hoặc là tên này là sát thủ được kẻ khác thuê tới, đến xử lý hai người họ?

Nhưng mà điều đó là không thể nào, vì Tần Dương xác định không thể nào có người có thể theo dõi được đến hắn.

Tiếng bước chân rất nhỏ dừng lại trước cửa phòng, thần kinh hai người Tần Dương cũng đều trở nên căng thẳng, ngay sau đó sẽ xảy ra điều gì đây?

Hắn ta sẽ cẩn thận đẩy cửa ra, hay là trực tiếp xông vào phòng?

Người đàn ông ngoài cửa dường như muốn nghe ngóng động tĩnh trong phòng, khoảng mười mấy giây sau, tiếng bước chân vang lên lần nữa, lại là đi tới phía trước, sau đó hai người Tần Dương nghe thấy âm thanh một cánh cửa giữa phòng được nhẹ nhàng mở ra.

Người đàn ông đó xuyên qua căn phòng đi tới sân thượng, Tần Dương lách mình đứng bên cạnh tường sân thượng, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh của người đàn ông kia.

Người đàn ông kia dường như cũng không có ý định sang gian phòng của hai người Tần Dương, mà là nhảy vèo phóng thân qua lan can sân thượng, rơi xuống bờ biển bên ngoài, sau đó đi dọc theo hướng đường bờ biển tối đen.

Tần Dương hơi nghiêng người, nhìn bóng dáng người đàn ông trung niên kia dần hòa nhập với đường bờ biển tối đen, ánh mắt có chút buồn bực.

- Người đó đi đâu?

Tần Dương nhìn theo phương hướng hắn ta đi tới, lại nhìn về phía đằng xa:

- Nhìn qua hình như anh ta đi về hướng ngôi biệt thự đằng xa kia.

Khu biệt thự theo như lời Tần Dương nói nằm ở đường ven biển phía trước. Ngôi biệt thự kia rõ ràng cho thấy thuộc một phú hào nào đó, nằm ở vị trí rất tốt, hơn nữa một đoạn rất dài cũng không có bất cứ khách sạn suối nước nóng nào, nghĩ tới hẳn vị chủ nhân kia đã đặc biệt mua một khu vực trải dài rồi.

Tư Đồ Hương liếc mắt nhìn:

- Anh nói thử xem người kia muốn làm gì, chẳng lẽ muốn cướp tiền?

Ánh mắt Tần Dương chăm chú nhìn về phía bóng tối đằng xa, lắc đầu:

- Tôi nghĩ hẳn người kia đi giết người.

Tư Đồ Hương hơi sững sờ:

- Giết người?

Tần Dương gật đầu:

- Giết người hoặc là bị giết.

Tư Đồ Hương nhíu mày thật chặt:

- Vì sao lại nói như vậy?

Tần Dương khẽ giải thích:

- Trong hộp gỗ của người kia hẳn là một thanh đao hoặc một thanh kiếm, ăn mặc rất cổ xưa, màu da rất tối, trông qua như phơi nắng dưới ánh mặt trời quanh năm, càng giống như một ngư dân sống một thời gian dài trên bờ biển hơn.

- Người kia hiển nhiên cũng không giàu có gì, ở đây chẳng qua để thuận tiện hành động buổi tối. Người đó hiểu rõ ở trong phòng cảnh biển sẽ dễ dàng hành động hơn, nhưng vì người đó nghèo, thực sự không muốn quỵt nợ, cho nên mới ở trong căn phòng nhỏ rẻ hơn ở đối diện, một điểm quan trọng nhất là vì sao người đó phải đưa tiền trước, chỉ có thể là mấy loại khả năng đó mà thôi.

Tần Dương nói đến đây, Tư Đồ Hương đã phản ứng lại, tiếp lời:

- Hoặc là người kia sau khi giết người dự định rời đi ngay trong đêm, không trở lại đây nữa, hoặc người đó cảm thấy có thể bản thân đi chuyến này lành ít dữ nhiều, rất có thể không về được, cho nên mới thanh toán tiền trước khi đi.

Tần Dương gật đầu:

- Xét từ việc người này đã thanh toán tiền trước có thể thấy, bất kể người đó đi làm gì thì đều đã quyết định đập nồi dìm thuyền, hơn nữa trước khi làm chuyện như vậy vẫn còn nhớ rõ phải thanh toán, không hề chiếm lợi không của người ta, người đàn ông này dường như cũng không phải người xấu gì.

Tư Đồ Hương cắn môi:

- Chúng ta có cần đuổi theo xem thử xem sao không?

Tần Dương lắc đầu:

- Nếu đã không liên quan tới chúng ta, vậy thì chúng ta đừng xen vào việc của người khác, ôm nhiều chuyện chi bằng bớt một chuyện, ngủ đi!

Tư Đồ Hương thấy Tần Dương đã quyết định rồi cũng không nói thêm gì nữa, một lần nữa nằm lại lên giường bên cạnh Tần Dương.

Trong đêm tối một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.

Khoảng nửa giờ sau, một âm thanh thê lương thảm thiết bỗng nhiên truyền từ đằng xa tới, nhưng rồi lại trở nên im ắng.

Tần Dương ôm Tư Đồ Hương cũng không ngủ, khẽ nói:

- Bắt đầu rồi!

Tư Đồ Hương ừ một tiếng:

- Anh nói xem người kia có còn trở về được không?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tôi cũng không phải thần tiên, nếu như người đó che mặt hành sự, làm việc thuận lợi rồi có lẽ sẽ còn trở về, nhưng nếu như đã bại lộ sẵn diện mạo, như vậy chắc chắn cũng sẽ không trở về được nữa, hẳn sẽ trực tiếp trốn đi luôn.

Tư Đồ Hương khẽ nói:

- Người đó có thể giết sạch toàn bộ những người ở đó, như vậy sẽ không có ai biết tên đó là hung thủ nữa rồi.

Tần Dương ôm sát Tư Đồ Hương hơn:

- Mặc kệ đi, nói ra tên đó còn hại hai chúng ta nghi thần nghi quỷ, đến cả suối nước nóng cũng không được ngâm thoải mái, xem ra ngày mai phải đền bù lại mới được.

Tư Đồ Hương khẽ bật cười, thân người hơi cuộn lại, nhích lại một chút vào trong lòng Tần Dương.

Hai người không nói thêm gì nữa, nhưng cả hai vẫn không ngủ như cũ, bọn họ đều đang lẳng lặng chờ đợi.

Khoảng hai mươi phút sau, Tần Dương bỗng nhiên ngồi bật dậy trên giường một lần nữa, Tư Đồ Hương cũng đề phòng nhìn về phía ngoài cửa sổ, cả hai người đều nghe thấy được tiếng bước chân nặng loáng thoáng.

Tần Dương đứng ở cạnh cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài.

Trong bóng tối rất nhanh có một bóng người chạy tới, chính là người đàn ông trung niên rời đi trước đó. Bóng dáng của người đó có phần lảo đảo, một tay xách theo hộp gỗ kia, một tay ôm bụng của mình, bước chân nặng nề hơn không ít so với ban đầu.

Đi nhanh tới sân thượng bên ngoài khách sạn, bóng dáng của hắn ta bỗng nhiên lảo đảo một cái, ngã xuống mặt đất.

Lúc này ngọn đèn ban công đã chiếu sáng được tới hắn ta, Tần Dương thấy được rõ ràng trên chiếc áo lông của hắn ta xuất hiện một vết rách thật dài, áo lông đã bị nhuộm đỏ máu tươi.

Người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất thở dốc hai cái, đứng dậy một lần nữa, che đậy thân người của mình, xoay người vào trong sân thượng, sau đó gắng hết sức bước nhẹ chân đi về phía gian phòng của mình, chẳng qua Tần Dương vẫn có thể nghe thấy được âm thanh dồn nén thở dốc kia.

Hắn ta nhanh chóng về tới gian phòng của mình, khép cửa phòng lại.

Tư Đồ Hương trầm mặc một lát rồi nói:

- Tên kia có thể sẽ chết.

Tần Dương ừ một tiếng, nhíu mày lại, mặc dù không thấy được rõ ràng, nhưng màn giãy dụa khi nãy của người kia Tần Dương đã nhìn thấy được rõ ràng. Một cao thủ trong trạng thái đến cả đường cũng không đi ổn định, chỉ có thể nói là thương thế của người này đã nặng tới mức không thể chịu đựng được.

Người này khi đến xách theo một cái hộp gỗ, của cải cũng không dư dả, hiển nhiên cũng không có bất cứ dược vật trị liệu nào. Nhìn thấy vết thương trầm trọng trên người hắn ta như vậy, nếu bản thân hắn còn mặc kệ thì chỉ sợ người kia sẽ thật sự chết.

Tần Dương hơi do dự một lát, sau đó đứng dậy:

- Tôi đi xem.
Bình Luận (0)
Comment