Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1326 - Chương 1336: Tôi Là Một Bác Sĩ

Chương 1336: Tôi là một bác sĩ
 

Tần Dương lấy túi châm Quan Âm của mình ra, đi ra khỏi cửa, Tư Đồ Hương không yên lòng đi theo sau lưng Tần Dương.

- Tôi đi cùng anh, lỡ như... cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Tần Dương không từ chối, người đàn ông đó mặc dù trông qua không có bất cứ liên quan gì với hai người Tần Dương, có lẽ cũng sẽ không công kích gì bọn họ, nhưng dù sao hai bên cũng không quen biết nhau, ai cũng không biết một cao thủ bị trọng thương rơi vào đường cùng sẽ làm ra chuyện gì.

Chung quy vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.

Hai người Tần Dương đi tới cửa phòng của người đàn ông trung niên kia, giơ tay khẽ gõ cửa phòng.

- Ai?

Trong phòng truyền ra giọng trả lời cảnh giác, trong giọng nói rõ ràng có âm thanh thở dốc.

Tần Dương thấp giọng nói:

- Tôi là khách ở đối diện.

- Muộn rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau.

Người đàn ông trong phòng nhỏ giọng trả lời một câu, hiển nhiên không có ý định muốn mở cửa.

Tần Dương trầm mặc hai giây, một lần nữa thấp giọng nói:

- Tôi là một bác sĩ.

Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, khoảng mười giây sau, tiếng bước chân vang lên, người đàn ông trung niên đi tới cửa ra vào, mở cửa phòng ra, lộ ra một khe hở.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên trắng bệch nhìn Tần Dương trước cửa, trong ánh mắt ngập tràn sự cảnh giác và đề phòng:

- Cậu đã thấy được rồi?

Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh trả lời:

- Tôi không nhìn thấy được gì cả, tôi chỉ thấy có người bị thương, nếu như không trị liệu, có thể sẽ chết.

Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn thẳng chằm chằm vào Tần Dương, vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh, không giải thích thì thêm, cũng không nói nhiều.

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó nhường lối cửa phòng.

Hai người Tần Dương và Tư Đồ Hương bước vào cửa phòng, nhìn thấy trên tay giấu sau lưng người đàn ông trung niên vẫn đang nắm lấy thanh katana sáng trong.

Ánh mắt Tần Dương nhìn sang thanh trường đao kia, lại nhìn tới bụng của hắn, thản nhiên nói:

- Bỏ đao xuống đi, nếu không tôi sợ khi trị liệu cho anh, anh nhất thời kích động một đao chém tôi, tôi sẽ thật sự bị oan lớn đấy.

Người đàn ông trung niên kia do dự một chút, đi lại bên giường, tra katana sáng trong vào trong vỏ.

- Các người cũng là người tu hành?

Tần Dương gật đầu, đáp không cần hỏi:

- Chúng tôi là người Trung Hoa, tới đây du lịch.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên thả lỏng, nếu là người Hoa, như vậy tất không thể có khả năng có bất cứ liên lạc gì với kẻ thù của hắn.

Trước kia đều là mạnh mẽ chống đỡ, hiện giờ tinh thần của hắn vừa thả lỏng lập tức không chịu được nữa, bỗng chốc ngồi xuống nệm tatami, thân người lảo đảo muốn ngã.

Tần Dương bình tĩnh nói:

- Miệng vết thương của anh hẳn ở bụng nhỉ, anh nằm xuống, tôi kiểm tra miệng vết thương của anh một chút.

Người đàn ông trung niên nằm xuống mặc số phận, Tần Dương cởi bỏ quần áo trên người của người đàn ông trung niên, quả nhiên trên bụng của hắn ta có một miệng vết thương khá lớn, vết thương rất sâu, đang không ngừng thấm máu ra ngoài, hơn nữa trông dáng vẻ này đã chảy không ít máu, còn tiếp tục như vậy nữa e rằng sẽ chết vì chảy máu nhiều mất.

Tần Dương nhíu mày, hắn tới đây tắm suối nước nóng, ngoại trừ châm Quan Âm mang theo bên người cũng không mang theo những vật dụng khác.

Tần Dương cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó xác nhận đây chỉ là vết thương ngoài da, cũng không bị thương tới nội tạng, thở phào một hơi nói:

- Anh nằm đừng cử động, tôi cầm máu cho anh trước, không có kim chỉ, tôi cũng không cách nào khâu lại được cho anh, anh là người tu hành, tố chất thân thể tốt hơn nhiều so với người bình thường, sau khi cầm máu rồi anh đừng cử động, sáng mai lại đi mua một ít dược phẩm và vật dụng đơn giản, tôi lại khâu lại cho anh.

Phụ nữ dù có khéo đến đâu cũng không thể nấu cơm nếu không có gạo, nơi này đến một cây kim khâu cũng không có, Tần Dương đương nhiên hết cách khâu lại cho hắn, còn về việc tìm bà chủ lấy, Tần Dương nghĩ rằng cho dù là bản thân người đàn ông trung niên cũng sẽ không đồng ý.

- Đừng phản kháng, tôi làm đây!

Tần Dương dặn dò một tiếng, ra tay nhanh như gió, điểm nhiều huyệt vị lên thân người đàn ông trung niên kia, sau đó lấy túi châm ra, cắm ngân châm vào thân người đàn ông trung niên, lợi dụng châm cứu cầm máu.

Chỉ chốc lát sau, miệng vết thương chảy máu dường như đã ngừng lại.

Tần Dương thu lại kim châm:

- Còn mấy giờ nữa mới tới hừng đông, cứ nằm như vậy đừng cử động.

Người đàn ông trung niên cảm thấy thay đổi ở miệng vết thương của mình, ánh mắt có chút kinh ngạc, hắn không ngờ đối phương chỉ dùng mấy cây châm là có thể hoàn toàn khiến máu ngừng chảy rồi.

Hoặc là bản thân hắn ta thật sự còn có thể nhặt được cái mạng về?

- Tại sao phải cứu tôi?

Tần Dương bình tĩnh trả lời:

- Tôi là một bác sĩ.

Người đàn ông trung niên nghiến răng:

- Nếu cậu đã thấy tôi rời đi, thì chắc hẳn cũng đoán được tôi làm gì...

Tần Dương lắc đầu:

- Tôi thật sự chỉ là một bác sĩ.

Mặc dù chỉ thêm hai chữ so với câu trước đó, nhưng người đàn ông trung niên dường như đã nghe hiểu được rồi.

Ý của Tần Dương rất rõ ràng, tôi chỉ là một bác sĩ, chỉ không muốn thấy chết mà không cứu được, còn về phần anh làm cái gì thì không liên quan gì tới tôi, anh không cần nói với tôi, tôi cũng không muốn biết, tôi cũng không muốn có rắc rối.

- Cảm ơn!

Tần Dương bật cười:

- Nằm đi, có gì sáng mai lại nói tiếp.

Tần Dương và Tư Đồ Hương về tới phòng mình, sau khi đóng cửa phòng lại, Tư Đồ Hương khẽ hỏi:

- Anh ta sẽ chết sao?

Tần Dương lắc đầu nói:

- Một đao anh ta trúng kia rất lợi hại, thiếu chút nữa đã mổ bụng anh ta rồi, nếu máu không ngừng chảy thì chết chắc, nhưng chỉ cần cầm được máu thì hẳn không chết được, dù sao thân thể của người trên cảnh giới Đại Thành có tố chất tốt hơn nhiều so với người bình thường, nếu như anh ta chỉ là một người bình thường thì căn bản không về được tới đây đã ngã xuống rồi.

Tư Đồ Hương ừ một tiếng:

- Vậy ngày mai tôi cần phải mua những thứ gì?

Tần Dương cười nói:

- Một số đồ vật cấp cứu, khâu vết thương lại, một số loại thuốc tiêu viêm, tốt nhất đừng nên mua cùng một chỗ, đừng khiến người khác hoài nghi.

Tư Đồ Hương gật đầu:

- Được.

Tư Đồ Hương dừng lại một chút, sau đó khẽ hỏi:

- Tại sao phải giúp anh ta, nhưng cái gì cũng không hỏi?

Tần Dương chớp mắt, khẽ cười nói:

- Khi nãy không phải tôi đã nói rồi sao, tôi là một bác sĩ, thấy chết mà không cứu chung quy có chút áy náy, có thể giúp được một người thì giúp thôi, không hỏi là sẽ không bị liên lụy quá nhiều. Người có thể khiến anh ta bị thương thiếu chút nữa chết đi hiển nhiên cũng sẽ không phải người thường, cuối cùng anh ta như thế nào thì chuyện đó đã không liên quan gì tới tôi nữa.

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, sau đó cười nói:

- Ít nhất bây giờ tôi giúp một người, tâm tình của tôi rất vui vẻ, tiếp theo chẳng phải có thể là uống rượu tắm suối nước nóng rất vui vẻ sao?

Tư Đồ Hương mỉm cười nói:

- Đã hiểu.

Sắc trời vừa hửng sáng, Tư Đồ Hương đã rời khỏi khách sạn, khoảng tám giờ sáng, cô đã xách theo một cái túi trở lại.

Tần Dương kiểm tra một chút đồ vật bên trong:

- Được rồi, một mình tôi qua đó là được.

Tần Dương xách theo túi đi tới trước cửa phòng của người đàn ông trung niên, sắc mặt của người đàn ông trung niên vẫn yếu ớt như cũ, thậm chí dáng vẻ có chút hấp hối, nhưng vẫn gắng gượng như cũ.

Tần Dương không nói nhảm nữa, trực tiếp bắt đầu châm cứu cho người đàn ông trung niên. Sau khi tiêu độc đơn giản, Tần Dương cầm kim lên.

- Kiên nhẫn một chút, sẽ hơi đau đấy.
Bình Luận (0)
Comment