Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1327 - Chương 1337: Người Báo Thù?

Chương 1337: Người báo thù?
 

Người đàn ông trung niên cầm quần áo cắn trong miệng, để mặc Tần Dương thi kim trên người.

Kim xuyên qua người hắn vô cùng đau đớn tới mức khiến cả người của người đàn ông phải run rẩy, nhưng hắn ta vẫn chịu đựng không nói lời nào.

Tần Dương ra tay rất ổn định, giống như dưới tay hắn không phải một người sống, mà chỉ là một thi thể không nhúc nhích.

Vết thương của người đàn ông trung niên nhanh chóng được khâu lại hoàn toàn, Tần Dương biến đổi thuốc tiêu viêm thành bột phấn, thoa bên ngoài vết thương của hắn ta, sau đó băng bó bằng băng gạc, cuối cùng quấn quanh eo một vòng, buộc một cái nơ gọn gàng.

- Vết thương đã được xử lý xong, nhưng tốt nhất anh tạm thời đừng di chuyển mạnh, cũng đừng để đụng tới nước, những thứ dược phẩm còn lại này đều để lại cho anh, đều đã ghi rõ cách sử dụng, anh xem rồi uống đi, vết thương cách khoảng thời gian rồi đổi băng gạc.

Người đàn ông trung niên gật đầu, ánh mắt có phần phức tạp nhìn Tần Dương.

Tần Dương giống như không thấy được ánh mắt của người đàn ông trung niên kia, thu thập xong đồ đạc của mình, đứng dậy nói:

- Anh tự nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi trở về đây.

Người đàn ông trung niên cắn răng, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Cậu là ai, mặc kệ vì sao cậu cứu tôi, xin hãy cho tôi biết tên của cậu.

Tần Dương quay đầu nhẹ nhàng cười nhìn người đàn ông trung niên:

- Tôi tên Tần Dương, tới Tokyo tham gia tranh tài dương cầm Chopin quốc tế khu vực châu Á.

Người đàn ông trung niên âm thầm nhớ kỹ tên của Tần Dương, Tần Dương cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi gian phòng của hắn ta.

Tần Dương trở lại phòng của mình, Tư Đồ Hương đang ngồi trên nệm tatami, cười tủm tỉm nhìn hắn:

- Vì sao để tên lại?

Tần Dương bật cười, rất thản nhiên trả lời:

- Nếu đã làm chuyện tốt, vì sao không để tên lại. Tôi cứu anh ta một mạng, mặc dù tôi cam tâm tình nguyện ra tay, không ép buộc anh ta phải báo đáp gì, nhưng nếu như anh ta nguyện ý báo đáp, vì sao tôi không nhận chứ?

Tư Đồ Hương cười nói:

- Được rồi, đã giúp xong rồi, vậy tôi gọi bữa sáng đây, chạy một chuyến đói chết rồi.

Tần Dương bật cười:

- Được thôi, ăn sáng, tới bờ biển đi bộ dạo một vòng, trở về ăn cơm trưa, tắm một cái sau đó ngủ trưa, tối qua cũng không được ngủ đủ đâu.

- Được!

Hai người ăn bữa sáng, khi chuẩn bị ra khỏi cửa, bà chủ bỗng nhiên hỏi:

- Hai vị muốn đi đâu sao?

Tần Dương cười trả lời:

- Chúng tôi dự định ra bờ biển tản bộ, đi một vòng.

Vẻ mặt bà chủ còn sợ hãi nhắc nhở:

- Vậy khi các vị ra khỏi cửa đi bên trái đi, đừng nên đi hướng bên phải, bên kia tạm thời đều đã bị phong tỏa cả rồi.

Trong lòng Tần Dương biết rõ, nhưng vẻ mặt lại giả vờ tò mò hỏi:

- Phong tỏa? Ngày hôm qua cũng đâu có phong tỏa, đã xảy ra chuyện gì?

Bà chủ dường như do dự một chút, cuối cùng nói một câu:

- Các vị đều nhìn thấy ngôi biệt thự phía trước kia nhỉ, đêm qua nơi đó đã xảy ra án mạng, nghe nói có không ít người chết...

Vẻ mặt Tần Dương thay đổi, dáng vẻ giật mình nói:

- Xảy ra án mạng?

Bà chủ ừ một tiếng:

- Buổi sáng cảnh sát còn hỏi thăm tôi một chút, nói là chủ nhân của biệt thự kia, tính cả một đoàn vệ sĩ đều bị giết rồi, tất cả tài sản trong biệt thự cũng không bị mất đi bất cứ thứ gì, theo cảnh sát suy đoán hẳn là báo thù...

Tần Dương hỏi:

- Hung thủ có bắt được không, hoặc là có manh mối gì không?

Bà chủ lắc đầu:

- Chuyện này cũng không rõ, chẳng qua tôi thấy dáng vẻ của bọn họ thì hẳn là chưa bắt được, chắc hẳn cũng không có manh mối gì.

Dường như sợ dọa hai người Tần Dương chạy mất, bà chủ nhanh chóng nói:

- Tiên sinh anh đừng sợ, những người có tiền kia vì để kiếm tiền mà chuyện gì cũng làm ra được, nhìn ông chủ của căn biệt thự kia ngày thường ra khỏi cửa đều có vệ sĩ thành đàn, chỉ sợ cũng không phải hạng người tốt gì, đã làm chuyện xấu bị người ta trả thù đi, nơi của chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề gì.

Tần Dương gật đầu:

- Được rồi, chúng tôi đi dạo trước, tới trưa sẽ trở về dùng cơm.

- Được, các vị cũng có thể đặt thức ăn trước, chúng tôi sẽ chuẩn bị trước.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Không vội, chúng tôi không thiếu nhất chính là thời gian.

Hai người đi tới bờ biển, nhìn tòa biệt thự màu trắng phía xa kia.

Tư Đồ Hương mỉm cười nói:

- Anh cảm thấy là báo thù sao?

Tần Dương cười nói:

- Có lẽ là báo thù, hoặc là anh ta là một sát thủ trong tối, chỉ là khi giết người đã bị thương, bản thân không cách nào thoát được, cho nên mới ở lại. Cô xem có rất tình tiết nội dung tiểu thuyết võ hiệp không phải đều miêu tả như vậy sao, một người có dáng vẻ bình thường cầm theo một cây đao hoặc một cái hòm cũ hỏng âm thầm vào trong thành, tôi cảm thấy rất phối hợp với dáng vẻ kia của anh ta.

Tư Đồ Hương không kiềm chế được bật cười:

- Vậy anh nói xem chúng ta đợi lát nữa về rồi anh ta còn có ở đây không?

Tần Dương lắc đầu:

- Có lẽ đã đi rồi, nếu cảnh sát đã tới hỏi thăm, thì cũng không có quá nhiều nguy hiểm, anh ta có thể thong dong rời đi rồi.

Tư Đồ Hương mỉm cười nói:

- Lần du lịch này còn có thể gặp phải chuyện như thế này, quả thật có chút kỳ diệu, thật ra tôi vẫn có chút tò mò, chẳng qua anh không muốn hỏi anh ta thì đành thôi vậy.

Tần Dương bất lực cười nói:

- Đây là lòng buôn dưa của phụ nữ các cô sao?

Tư Đồ Hương mỉm cười:

- Đúng đấy, chung quy hiếu kỳ chứ sao.

Tần Dương đang muốn nói gì đó, điện thoại di động của hắn bỗng đổ chuông.

Lý Tư Kỳ.

- Tư Kỳ...

Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm nói:

- Soái ca, nghe nói cậu dải sóng hết Hàn Quốc, hiện giờ lại dải sóng tới Nhật Bản rồi hả?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Đúng vậy, nói không chừng trung tuần tháng sau còn muốn dải sóng Ba Lan nữa đấy, huấn luyện của chị ra sao rồi?

Lý Tư Kỳ nghe Tần Dương nhắc tới huấn luyện lập tức kêu la thảm thiết nói:

- Haiz, quá thảm, quả thật chính là vô cùng tàn ác, chúng tôi đều đã rám nắng cả rồi, đạo diễn nói màu da của tôi quá trắng, không giống quân nhân... Sua này cậu chỉ có thể nhìn thấy một cục than đan rồi, cậu sẽ không ghét bỏ tôi đó chứ?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Phơi nắng nhiều một chút khá tốt mà, yên tâm, tôi không chê đâu!

Lý Tư Kỳ cười ngọt ngào nói:

- Nhưng tập huấn đặc biệt chung quy đã xong rồi, sắp sửa khởi quay rồi, qua năm là khởi quay, chắc phải quay trong ba tháng... Nói ra tôi đã lâu không được gặp cậu rồi, tôi rất nhớ cậu, cậu có nhớ tôi không?

Tần Dương cười nói:

- Nhớ chứ, chị huấn luyện đặc biệt, tôi cũng phải huấn luyện đặc biệt, mấy ngày trước còn tăng ca ở bệnh viện, đến cả tết dương lịch cũng phải tăng ca đây...

Lý Tư Kỳ cười rộ lên vui vẻ:

- Được rồi, tôi cười xấu rồi, có người tăng ca với tôi, rất tốt!

Tần Dương hỏi:

- Chị gọi điện thoại cho tôi là nói tới chuyện trên weibo nhỉ?

Lý Tư Kỳ cười hì hì nói:

- Đúng vậy, ngày thường gọi điện thoại cho cậu lại sợ quấy rầy thế giới hai người của cậu, ngày hôm nay không dễ gì có chuyện cần bàn, tôi đương nhiên phải danh chính ngôn thuận quấy rầy cậu một chút rồi.

Tần Dương vui mừng nói:

- Được thôi, mười hai giờ cả hai cùng đăng weibo đi, đến lúc đó hỗ trợ nhau một chút, giành ít người hâm mộ giúp tôi.

Lý Tư Kỳ cười khà khà nói:

- Lời này hẳn nên là tôi nói nhỉ, cậu chính là một đại ngưu với hơn mười triệu fan hâm mộ đấy, fan hâm mộ của tôi còn chưa nhiều bằng cậu đâu. Haizz, nói ra thật đúng là đáng buồn mà, vốn suy tính xem tôi trở thành diễn viên, trở thành minh tinh rồi thì lực hiệu triệu nhất định lợi hại hơn so với cậu, kết quả cậu không ca hát cũng không diễn mà fan hâm mộ nhiều hơn so với tôi, hơn nữa người hâm mộ của cậu cũng rất đáng tin, cậu khiến tôi cảm thấy thật thất bại nha...
Bình Luận (0)
Comment