Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1329 - Chương 1339: Tôi Là Tới "Xem" Anh

Chương 1339: Tôi là tới "xem" anh
 

Lời Tần Dương nói rất thật lòng.

Hắn quả thật không muốn dính thêm vào rắc rối, nhất là một rắc rối lớn có thực lực hơn hẳn bản thân hắn.

Người đàn ông trung niên trước mặt này là cao thủ Siêu Phàm, đến cả hắn ta cũng hết cách giải quyết rắc rối phải yêu cầu trợ giúp, như vậy thì rắc rối kia sẽ nhỏ sao?

Trừ phi hắn ta chỉ là thiếu tiền, điều này có lẽ đối với Tần Dương mà nói không tính là vấn đề gì lớn.

- Nếu như anh chỉ là không có tiền, cần mượn một ít tiền thì tôi có thể giúp anh, nếu như anh muốn bảo tôi giúp anh đi đối phó với ai đó, giết chết người nào đó, anh cũng không cần mở miệng, một cao thủ Siêu Phàm như anh cũng không làm được, chẳng lẽ anh cảm thấy một người mới bước vào cảnh giới Đại Thành như tôi có thể làm được sao?

Người đàn ông trung niên không còn gì để nói trước lời chặn ngang của Tần Dương, rất rõ ràng hắn ta nghèo thật, nhưng hắn ta tìm tới Tần Dương cũng không phải vì để vay tiền.

Tần Dương vẫn không hỏi tới tên của người đàn ông trung niên, cũng không hỏi tới câu chuyện của hắn ta, vì biết được càng nhiền thì thường sẽ càng thể hiện dính vào rắc rối càng sâu, càng không cách nào thoát thân được.

Tần Dương giơ chén rượu lên:

- Uống rượu, tôi hoan nghênh, đàm luận thì bỏ qua.

Người đàn ông trung niên cắn răng, bưng lên chén rượu trước mặt:

- Tôi kính cậu!

Tần Dương bật cười, uống một hớp rượu trong chén.

Người đàn ông trung niên đặt chén rượu xuống, đứng dậy, cúi người một cái với Tần Dương.

- Tôi tên Momiji Yoshikawa, cảm ơn các hạ đã cứu mạng của tôi, khi còn sống tôi nhất định sẽ báo đáp cậu!

Tần Dương bật cười:

- Được.

Người đàn ông trung niên không hề dừng lại:

- Cáo từ!

Tần Dương gật đầu, nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên rời đi, thu lại ánh mắt, bưng chén rượu lên, cười nói:

- Mặc kệ anh ta, chúng ta tiếp tục.

Tư Đồ Hương ngồi xuống đối diện Tần Dương, nhíu mày nói:

- Trước đó không phải chúng ta đã từng thảo luận, cân nhắc tìm một vài cao thủ Siêu Phàm làm thuộc hạ sao, ngày này đã là cao thủ Siêu Phàm rồi, anh cũng đã cứu mạng anh ta, vì sao anh không thử một lần, có lẽ có thể thử nghe anh ta nói một chút?

Tần Dương lắc đầu:

- Nếu như anh ta tìm tôi hỗ trợ chỉ là chuyện nhỏ, thì dù tôi không có hứng thú, nhưng anh ta cũng sẽ nói thẳng ra, nhưng cuối cùng anh ta không nói gì cả, như vậy có thể nói rõ chính bản thân anh ta cũng rõ ràng việc anh ta muốn nhờ tôi làm rất rắc rối, thậm chí còn rất nguy hiểm, khi tôi thể hiện rõ rằng tôi không muốn dính vào rắc rối thì anh ta đã lựa chọn ngậm miệng.

- Cho dù muốn chiêu mộ cao thủ Siêu Phàm, tôi cũng hi vọng chiêu mộ được một người không dính rắc rối trên người, chứ không phải những người dính tới phiền toái lớn tới, đừng để đến lúc đó phiền phức của tôi còn chưa tới thì phiền phức của bọn họ đã lần lượt tới, thậm chí nguy hiểm tới những người tôi quan tâm, như vậy cũng đã vi phạm tới ước nguyện ban đầu của tôi rồi.

Tư Đồ Hương ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu, không nói thêm nữa.

Tần Dương gắp một miếng sashimi, chấm một ít mù tạt xì dầu cho vào trong miệng, hưởng thụ hương vị cay cay và tươi ngon kích thích nơi đầu lưỡi.

- Người này đã có thực lực Siêu Phàm, vậy người anh ta đi giết thiếu chút nữa còn giết được anh ta chỉ có thể nói rõ là đối phương tám, chín phần cũng có thực lực Siêu Phàm, có lẽ anh ta còn có người không đối phó được, muốn để tôi giúp anh ta đối phó, tôi chỉ là một Đại Thành mà thôi, sao có thể nguyện ý chọc tới phiền toái như vậy, cũng đâu thể chuyện gì của tôi cũng phải đi xin sư phụ, sư công của tôi ra tay được chứ.

Tư Đồ Hương ừ một tiếng:

- Lần này anh ngược lại cự tuyệt rất dứt khoát, khiến tôi có chút bất ngờ mà thôi.

Tần Dương cười nói:

- Chẳng lẽ trong lòng cô, tôi là một tên không biết từ chối người khác sao?

Tư Đồ Hương mỉm cười, nụ cười như có thâm ý:

- Anh có phải sao?

Tần Dương ngượng ngùng trước nụ cười này của Tư Đồ Hương.

Hắn đại khái cũng hiểu được ý của cô là gì, đơn giản là trêu bản thân hắn không giỏi từ chối mỹ nữ bên cạnh mà thôi.

Tần Dương gắp thêm một miếng sashimi, đưa tới bên miệng của Tư Đồ Hương:

- Đây, cái này ăn ngon này, chặn miệng của cô đi!

Miệng của Tư Đồ Hương cắn lấy miếng sashimi kia, bật cười khanh khách.

Hai người đang ăn, bỗng nghe được đối thoại của bà chủ và người đàn ông trung niên bên dưới, hóa ra người đàn ông trung niên xách theo hòm gỗ của hắn ta rời đi.

Khoảng thời gian nửa ngày tiếp theo đều là thời gian nhàn hạ của Tần Dương và Tư Đồ Hương, ăn cơm, uống rượu, ngâm suối nước nóng, làm tình.

Sáng ngày hôm sau, hai người Tần Dương trả phòng, quay trở về Tokyo. Ngày hôm nay là chung kết của cuộc so tài của tổ đề cử, chỉ cần Tần Dương thắng được thêm vòng này là có thể giành được một suất tranh tài dương cầm Chopin quốc tế được tổ chức ở Warsaw Ba Lan năm năm một lần rồi.

Tần Dương đến sảnh âm nhạc thi đấu, khoe khoang chốc lát với đám fan hâm mộ của hắn, sau đó yên tĩnh ngồi vào vị trí, chờ đợi vòng thi đấu cuối cùng.

Ánh mắt Tần Dương đảo qua sảnh âm nhạc, thấy được Yagyuu Chisaka, gã cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Tần Dương cũng xoay đầu lại, hơi hếch đầu lên, đáp lại Tần Dương bằng một nụ cười khiêu khích lạnh lùng.

Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên, Yagyuu Chisaka đây không hề giấu diếm chút địch ý nào, nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu tất cả mọi người đã chấp nhận khiêu chiến rồi, như vậy dĩ nhiên đã là đối thủ của nhau rồi, không cần phải che dấu tâm tư của mình, dù sao chỉ cần có kết quả khiêu chiến, đương nhiên thanh danh của bên thua cũng bị quét sạch rồi.

Còn một lát nữa mới tới phần biểu diễn của Tần Dương, Tần Dương không để ý tới Yagyuu Chisaka, ánh mắt quan sát những nơi khác.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Tần Dương ngừng lại, trong ánh mắt thể hiện thần sắc thú vị.

Yamaguchi Rika!

Vị trí cách cửa không xa, Yamaguchi Rika đút hai tay trong túi áo, lưng dựa tường, vẻ mặt nhàn hạ.

Cô ta cũng tới?

Lúc này còn chưa bắt đầu, Tần Dương đứng dậy, ánh mắt nhìn tới Yamaguchi Rika, vẫy tay với cô.

Yamaguchi Rika híp hai mắt lại, sau đó đứng thẳng người đi về hướng Tần Dương.

Tần Dương nhìn Yamaguchi Rika ngồi xuống một ghế trống bên cạnh mình, mỉm cười nói:

- Sao cô cũng tới vậy, chẳng lẽ cô cũng thích nghe piano?

Yamaguchi Rika bĩu môi nói:

- Tôi dốt đặc cán mai với piano, tôi là tới xem anh.

Tần Dương nhíu mày:

- Quan tâm tôi như vậy sao? Yên tâm, có thể đứng trong top ba hay không có lẽ là vấn đề, nhưng vào vòng trong hẳn không thành vấn đề, nếu cô thích xem, trung tuần tháng sau có thể cùng tới Ba Lan xem.

Yamaguchi Rika dùng ánh nhìn ngu ngốc nhìn Tần Dương:

- Vẻ ngoài của anh rất đẹp trai sao, tự tin như vậy sao?

Tần Dương giơ tay xoa cằm của mình:

- Tôi cảm thấy khá đẹp trai mà, chẳng lẽ cô không cảm thấy như vậy sao?

Yamaguchi Rika rất không thân thiện ném tới một cái liếc mắt:

- Anh đây là cảm thấy tự hài lòng với bản thân!

Tần Dương rất tự nhiên nói mấy câu hài hước với Yamaguchi Rika, mỉm cười nói:

- Sao vậy, tới đây xem tôi, sợ xảy ra rắc rối sao?

Yamaguchi Rika gật đầu, ánh mắt có phần phức tạp:

- Đúng vậy, ngày hôm nay là buổi biểu diễn thi đấu cuối cùng của anh, có lẽ sau cuộc tranh tài, nên ra tay, phải ra tay đều sẽ ra tay, bên trên lo lắng xảy ra chuyện bất trắc, bảo tôi tới xem anh, đồng thời cũng là xem bọn họ...

Tần Dương mỉm cười nói:

- Vậy thì tốt quá, tôi đang lo lắng mấy người kia đây, lỡ như ngoài sáng không có cách nào bắt được tôi, thì thi triển đủ loại âm mưu quỷ kế trong tối, có cô ở đây thật tốt quá, nếu như không ngại thì tôi hi vọng cô có thể coi chừng tôi mọi nơi mọi lúc hai tư tiếng đồng hồ, yên tâm, ăn ngon mặc đẹp, ăn ở bao trọn gói...
Bình Luận (0)
Comment