Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1349 - Chương 1359: Đây Là Một Cuộc Chiến Tranh!

Chương 1359: Đây là một cuộc chiến tranh!
 

Đây là một kích liều mạng của Umekawa Taiyo!

Gã tiêu hao tất cả sức mạnh có thể tập hợp được, chuyển hóa thành tốc độ và sức mạnh tăng vọt, thi triển một kích trí mạng với Tần Dương.

Vô số người mở to hai mắt nhìn chằm chằm lôi đài.

Tốc độ như vậy Tần Dương còn có thể trốn không?

Umekawa Taiyo lần này chỉ cần đánh trúng mục tiêu, cho dù Tần Dương không chết cũng bị thương nặng, như vậy lôi đài thi đấu của hắn tất nhiên cũng sẽ kết thúc rồi!

Umekawa Taiyo có thể thành công không?

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn soi mói, hai tay của Umekawa Taiyo trực tiếp đâm tới trước ngực của Tần Dương.

Trong lòng tất cả mọi người thoáng dâng trào cảm xúc vui mừng khôn xiết, vừa muốn hoan hô, nụ cười mới thể hiện trên gương mặt, thì bóng dáng của Tần Dương đã biến mất.

Tàn ảnh!

Khi nãy Umekawa Taiyo đánh trúng tàn ảnh của Tần Dương!

Vì động tác của hắn quá nhanh, cho nên trước võng mạc của mọi người là tàn ảnh để lại, khiến người ta cho là hắn đã bị đánh trúng.

Thân ảnh của Tần Dương xuất hiện bên sườn mặt của Umekawa Taiyo, vỗ một chưởng sau lưng Umekawa Taiyo.

Thân thể của Umekawa Taiyo lập tức bay đi, nặng nề nện xuống mặt đất, hai lỗ máu lớn trên hai đùi phun trào máu, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất.

Umekawa Taiyo xoay người ngửa mặt lên trời, há miệng thở hổn hển, không nhúc nhích nữa.

Gã từ bỏ rồi!

Khi nãy liều mạng đánh cược một lần đã là kích mạnh nhất khi mà dược lực còn đang thúc đẩy gã có thể đánh ra, đến cả một kích này cũng không làm gì được Tần Dương, còn liều mạng nữa có tác dụng gì, chỉ chịu chết mà thôi.

Gã có thể liều mạng vì thắng lợi, nhưng cũng không muốn chịu chết uổng.

Bác sĩ đã sớm chờ đợi sẵn nhanh chóng xông lên lôi đài, nâng gã xuống lôi đài, nhanh chóng cấp cứu, trận khiêu chiến này cũng vì vậy mà kết thúc.

Những người vây xem vẫn luôn kìm nén sự bực bội lúc này mới thở ra một hơi, nhiệt liệt thảo luận.

- Tần Dương lại thắng rồi!

- Tên này đã thể hiện ra hai môn công pháp mới, một là chỉ pháp, một là thân pháp, hai loại đều rất kỳ lạ, chỉ pháp rất có uy lực, thân pháp rất nhanh, có thể khiến người ta trong khoảnh khắc nhìn thấy tàn ảnh, hẳn là một bộ tuyệt học.

- Haiz, như vậy mà vẫn thua, chẳng lẽ Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi lăm thật sự không có ai là đối thủ của tên này sao?

- Dùng đến cả Quân Đao hoàn cũng không thắng được, sức chiến đấu của người này khủng bố như vậy sao?

- Có lẽ chỉ có luân phiên chiến đấu mới có thể đánh bại tên này chăng?

Tần Dương một lần nữa trở lại bên rìa lôi đài, ăn một viên dược giúp khôi phục, sau đó lại ngồi xuống lại lôi đài.

Dương Hạo Nhiên nhìn Tần Dương, trong ánh mắt lộ ra sự thưởng thức không hề che dấu.

Thằng nhóc quỷ này lại tu hành Kinh Lôi chỉ, chẳng qua không biết ba đại sát chiêu của Kinh Lôi chỉ hắn đã học được mấy chiêu rồi?

Thân pháp cuối cùng khi nãy hản là tuyệt học độc môn Hoa gia - Huyễn Ảnh Bộ nhỉ.

Có chút thú vị!

Không cần Dương Hạo Nhiên nhắc nhở, người đàn ông trung niên đứng sau lưng hắn ta đã cất giọng nói:

- Người tiếp theo!

Toàn trường lập tức lạnh lẽo.

Không có thêm người nào một lần nữa tiến lên khiêu chiến.

Tần Dương đang khoanh chân ngồi cũng mở mắt, ánh mắt chậm rãi đảo qua đám người.

Đám người bị Tần Dương đảo mắt nhìn đều không hiểu sao trở nên yên tĩnh, không dám đối mắt với ánh mắt bình tĩnh này của Tần Dương, bởi vì trong lòng bọn họ đều cảm nhuống dược hoàn sự áp bức và bị sỉ nhục.

Chẳng lẽ thật sự sẽ không có ai có thể đánh một trận với Tần Dương sao?

Nếu nói như vậy, vậy thì bất kể mấy ngày sau Tần Dương thắng thua thế nào, một ván mất mặt này cũng đã không tìm về được rồi.

Tần Dương đánh bại tất cả người tu hành cùng cảnh giới ở Nhật Bản.

Chuyện này e rằng sẽ truyền khắp cả thế giới người tu hành, mà chuyện này cũng sẽ trở thành sự sỉ nhục với Nhật Bản.

Tần Dương nhếch khóe miệng, sau đó lại nhắm mắt lại, yên tĩnh nghỉ ngơi, khôi phục tinh lực.

Ánh mắt mọi người đều nhìn tới Tần Dương, hành động nhếch khóe miệng của Tần Dương bị mọi người nhìn thấy được rất rõ ràng, trong lòng tất cả mọi người không nhịn được dâng trào lửa giận, đồng thời cảm nhận sự sỉ nhục vô cùng sâu sắc.

Ueno Tokie ngồi bên lôi đài, sắc mặt có chút khó coi, ở bên cạnh của gã còn có mấy nhân vật quan trọng của các phái lớn cũng đồng thời thể hiện vẻ mặt khó coi.

Bọn họ cũng không muốn ngồi chỗ này chỉ xem mà không làm gì, nhưng xét từ thế cục trước mắt mà nói, cho dù còn phái thêm người lên nữa chỉ sợ cũng sẽ thua, ngoại trừ đưa thêm nhiều văn vật hơn cho Tần Dương ra cũng không có tác dụng gì khác, nếu như đến cả dùng phương thức hao sức, luân phiên khiêu chiến với Tần Dương ngược lại có chút hi vọng, nhưng như vậy thắng cũng còn dễ nói, nếu bị thua thì chẳng phải càng nhục hơn sao?

Cả đám đại lão giới tu hành đều có chút bất lực.

Lên đi, sợ không thắng được thì không được đi, mặt cũng bị đánh sưng rồi...

- Chúng ta đâu thể cứ để tên đó kiêu ngạo tùy ý như vậy tiếp nữa, cho dù thật sự thua thì cũng phải luôn tiếp tục chiến đấu, coi như là kéo cũng phải kéo suốt hai ngày, dù thế nào đi nữa cuối cùng tên đó nhất định sẽ thua, mặt mũi này nọ ở mức độ nào đó còn có thể tìm về được, nhưng nếu như không ra chiến, e rằng việc này truyền đi sẽ trở thành trò cười cho giới tu hành cả thế giới, sau này chúng ta còn lộ diện được thế nào đây?

- Nhưng cho dù lên thì cũng chưa chắc thắng được, chiến đấu hai ngày liên tục, nếu như chúng ta còn thua, chúng ta đồng thời cũng sẽ dọa người đấy.

- Tôi ủng hộ lời Koizumi-kun nói, thà chiến bại vẫn phải chiến, tinh thần võ sĩ đạo của chúng ta không thể bị làm nhục, Xích Mộc lưu tôi phái người xuất chiến!

- Thần Đạo lưu tôi cũng phái người xuất chiến!

- Còn có Nhất Đao lưu chúng tôi!

- Tôi đề nghị, nếu đã muốn chiến thì phải bằng bất cứ giá nào, có bí thuật sử dụng bí thuật, không có liền dùng Quân Đao hoàn, không cần nghĩ phải đánh bại đối phương, chỉ là tiêu hao tinh lực của đối phương ở mức độ nhất định, để người khiêu chiến sau có cơ hội giành được chiến thắng. Hiện giờ mới là trận thứ hai, hiện giờ ít nhất tên đó còn phải chiến tiếp năm, sáu lần nữa. Tên này chung quy cũng chỉ là một người, không phải làm bằng sắt, tôi cũng không tin có thể khôi phục lại được, cho dù hôm nay gắng gượng qua được cũng tuyệt đối sẽ tạo thành thương tổn cho ngày mai. Ngày mai chúng ta tiếp tục, dùng chiến thuật biển người đè chết tên đó!

Có người do dự hỏi:

- Yamamura-kun, nói như vậy thì người khác có thể nói chúng ta thắng không võ hay không?

Kẻ đưa ra đề nghị kia lạnh lùng hỏi:

- Là thắng được tốt, hay là hai ngày liên tục cũng không đánh thắng được, hay là không dám ra chiến thì tốt hơn?

Gã trả treo nhất thời không lên tiếng nữa.

Mọi người cũng đều tán đồng theo.

- Đúng, cho dù thế nào thắng là được rồi, nếu như thua thì đó mới thật sự là mất mặt!

- Đúng, quy tắc do tên đó đặt ra, chúng ta cũng chỉ khiêu chiến theo quy tắc của người ta, là hoàn toàn phù hợp quy tắc thi đấu lôi đài, sao có thể coi là bắt nạt người ta được?

- Được, cứ quyết định như vậy đi!

Gã đề nghị trầm giọng nói:

- Như vậy đi, mỗi phái chúng ta phái ra một người, sau đó dùng phương thức rút thăm xuất trận theo thứ tự... Các vị, đây đã không đơn thuần chỉ là thi đấu giành thắng một cây đao, đây là trận quyết đấu giữa giới người tu hành Trung Quốc và giới người tu hành Nhật Bản, đây là chiến tranh giữa hai nước!

- Được, tôi tán thành đề nghị này!

- Bất kể như thế nào đều phải đánh bại tên này, nếu để tên này thắng lợi trở về, chúng ta đây còn có mặt mũi nữa sao?

- Yamamura-kun nói rất đúng, năm đó tiền bối của chúng ta cướp đi văn vật của bọn họ, ngày hôm nay tên đó muốn mượn chuyện này sỉ nhục chúng ta, đây không phải một cuộc tranh tài, đây là một cuộc chiến tranh!

- Đánh ngã gã người Hoa!

Gã đề nghị trầm giọng nói:

- Được, như vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đề cử, chuẩn bị luân phiên lên lôi đài!
Bình Luận (0)
Comment