Chương 1362: Thăng cấp tiền đặt cược
Gã khiêu chiến cuối cùng sau khi bước lên lôi đài liền dùng thế công hung ác vọt tới phía Tần Dương.
Gã hiển nhiên cảm thấy vai Tần Dương đã bị thương, cho nên đều tấn công về phía bên phải của Tần Dương, thế công giống như sét đánh.
Tay phải của Tần Dương dán chặt thân người bên kia, thân hình như làn khói không ngừng tránh né tiến công của đối phương, tỏ vẻ không dám liều mạng với đối phương.
- Cố gắng lên!
- Tăng thêm chút lực nữa, làm lật tên đó đi!
- Phế thằng nhóc đó đi!
Ầm!
Tần Dương bị một cước đạp văng đi, trực tiếp bay ra ngoài. Đối phương một lần nữa áp sát, giống như gió xoáy thi triển công kích liên hoàn.
Có lẽ là tiếp thu kinh nghiệm của người khiêu chiến thất bại trước đó, rốt cuộc gã khiêu chiến này không quá vội vã tiến công, chỉ bảo trì liên tục áp sát, không ngừng đánh tới Tần Dương.
Vai phải của Tần Dương bị thương, dường như hành động bất tiện, liên tục bị đánh trúng nhiều lần, mặc dù đã bị ngăn chặn, nhưng có vẻ có chút chật vật.
Thấy được cảnh tượng như vậy, những người vây xem càng hưng phấn hơn, đều gào thét lên.
Gã khiêu chiến thấy Tần Dương bị gã đánh cho dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, cả người hưng phấn lên, công kích càng hung mãnh hơn, nhưng ngay khi gã tiến công lần nữa, Tần Dương đột ngột biến mất trước mặt gã.
Trong lòng gã khiêu chiến âm thầm kinh hãi, thân người cũng phản ứng theo trực giác, trực tiếp lao về phía trước, đồng thời lật tay đánh một chưởng ra phía sau lưng.
Bóng dáng của Tần Dương xuất hiện phía sau gã, nhưng lại biến mất một lần nữa.
Một chưởng miễn cưỡng của gã khiêu chiến lại một lần nữa thất bại, cả người gã lập tức nằm trong trạng thái sơ hở, Tần Dương xuất hiện bên cạnh gã, mạnh mẽ phi thân lên thúc gối, trực tiếp thúc lên bụng gã.
Thân người của gã khiêu chiến lập tức bị đánh bay lên, nội khí tràn vào mãnh liệt, gã chỉ cảm thấy trong bụng của mình giống như đột ngột bị nhét mấy thanh đao khua loạn lung tung lên vậy.
Thân người của gã mới rơi xuống đất, còn chưa bình ổn lại từ cơn đau đớn kịch liệt ở bụng, Tần Dương đã giống như mị ảnh hiện ra bên cạnh gã, giơ chân lên đạp xuống một cước dứt khoát.
- Răng rắc!
Gã khiêu chiến cuối cùng này rốt cuộc giống như bị chạm điện bắn lên cao, cả người phát ra một tiếng rú thảm cực kỳ thê lương.
Xương bắp chân của gã bị một cước dứt khoát của Tần Dương giẫm gãy rồi!
Tất cả những âm thanh náo động lớn xung quanh lập tức dừng lại.
Mấy trăm người trong khoảng sân rộng tức khắc trở nên im lặng, tất cả mọi người bàng hoàng nhìn lôi đài, trên gương mặt lộ ra vẻ khó có thể tin được.
Người Hoa này lại thắng rồi!
Sắc mặt của Tần Dương trước mắt càng tái nhợt hơn, trên trán chảy nhiều mồ hôi, trông qua có chút gay go. Hắn chậm rãi lùi về sau mấy bước, nhìn gã khiêu chiến đang ôm chân gãy, thở một hơi thật dài, dáng vẻ như thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt của Ueno Tokie khó coi, không chỉ gã, mà mấy đại lão của các phái lớn cũng đồng thời thể hiện sắc mặt khó coi.
Thua rồi!
Chiến đấu luân phiên vậy mà lại thua rồi!
Trong vòng một ngày, Tần Dương liên tục đánh bại mười một đối thủ đồng cấp, mà mười người trong đó còn cắn dược hoặc bí thuật tăng thực lực.
Hắn là người sắt sao?
Mọi người thấy Tần Dương với gương mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi, trong lòng vừa bàng hoàng vừa phẫn uất, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi!
Nếu như thêm được một trận chiến nữa, có lẽ Tần Dương phải thua rồi!
Vai của hắn đã bị thương, hơn nữa khi nãy thân pháp hắn thi triển ra hình như có lực áp lớn đối với cơ thể của hắn, không thấy đến giây phút liều mạng cuối cùng hắn mới thi triển ra đó sao. Hơn nữa sau khi thi triển sắc mặt của hắn càng tái nhợt hơn rất nhiều, trông qua có vẻ đã phải chịu đựng cơn đau đớn nào đó...
Tên này cũng là một người liều mạng đấy!
Gã khiêu chiến cuối cùng được nhân viên cứu hộ ở bên lôi đài đỡ xuống, Tần Dương đi tới một góc, Tư Đồ Hương bước nhanh về phía trước đỡ lấy Tần Dương.
Tần Dương ngồi trở lại trên chiếc ghế sau bàn nghỉ ngơi, Tư Đồ Hương mở chai nước khoáng ra đưa vào tay trái của Tần Dương.
Ueno Tokie đã bước tới, trầm giọng nói:
- Lôi đài thi đấu ngày hôm nay kết thúc, chín giờ sáng mai, đúng không?
Tần Dương đặt bình nước xuống, gật đầu:
- Đúng vậy, chín giờ, chúng tôi sẽ tới đúng hẹn.
Ueno Tokie ừ một tiếng, không nói nhiều nữa, xoay người rời đi.
Tần Dương xoay người, nói với đám người bên mình:
- Chúng ta cũng đi thôi!
Đám người Dương Hạo Nhiên đứng dậy, đều tự cầm lấy văn vật hôm nay thắng được rời đi.
Mấy trăm người tu hành Nhật Bản nhìn theo bóng lưng đám người Tần Dương rời đi, bỗng nhiên có người lớn tiếng kêu lên:
- Tần Dương, những văn vật mày thắng được này, mày không định lấy ra làm tiền đánh cược sao?
Tần Dương dừng bước, quay đầu nhìn về phía gã nói chuyện kia:
- Chúng ta cá độ không phải là thanh đao Waka Nagamitsu sao, những thứ này đều là chiến lợi phẩm của tôi.
Gã kia lớn tiếng nói:
- Nhưng mày chỉ nói chỉ cần mày thua một trận chiến thì thua thanh đao Waka Nagamitsu, lôi đài thi đấu kết thúc từ đó, như vậy không công bằng!
Tần Dương nhíu mày:
- Mặc kệ tôi thắng được bao nhiêu, thì đây cũng là tôi chiến thắng từng trận một, các người mỗi lần lấy ra một món văn vật cùng cá cược với thanh đao Waka Nagamitsu của tôi, đây là ván bài rất công bằng, có cái gì không công bằng, vậy ý của anh là gì?
Gã kia quát:
- Những món văn vật này cũng phải lấy ra làm tiền đặt cược, không thể cứ mang về Trung Quốc như vậy, nếu không, đợi cho tới khi mày dễ dàng nhận thua, giao thanh đao Waka Nagamitsu ra, chẳng phải là có thể dễ dàng mang nhiều văn vật như vậy về lại Trung Quốc rồi sao?
Tần Dương hơi ngẩng đầu lên:
- Bảo tôi lấy toàn bộ những văn vật này ra làm tiền đặt cược?
- Đúng! Như vậy mới công bằng!
Xung quanh cũng có người nói phụ họa theo:
- Đúng, mày nói kết thúc là kết thúc, như vậy lôi đài thi đấu cũng quá không công bằng, cho dù sáng ngày mai mày nói thua, đánh cái rắm rời đi, như vậy chẳng phải lúc đó kiếm được một số hời rồi sao?
Giọng điệu của Tần Dương trào phúng nói:
- Kiếm một số hời? Hay là anh tới thử xem, kiếm một số hời giống như tôi, xem những vật này kiếm có dễ không?
Gã kia lập tức nghẹn lời, nhưng vẫn trả lời lung tung:
- Nói cho cùng, nếu thắng, như vậy nếu có người khiêu chiến, vậy thì mày phải nhận, nếu không, như vậy chẳng phải là quy tắc của một mình mày sao!
Mặc dù biết rõ kẻ kia đang trả lời quấy nhiễu, nhưng rất nhiều người ở đây vẫn lên tiếng ủng hộ, ai bảo bọn họ là cùng một phe chứ?
- Đúng vậy!
- Đúng vậy! Lấy ra đánh cược đi!
Tần Dương trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên cất giọng nói:
- Được, các người đã nói như vậy, vậy thì tôi tăng thêm một quy tắc, chỉ là các người phải lấy ra số tiền đặt cược có giá trị tương đương. Tôi đã chấp nhận lời khiêu chiến của các người, nhưng giới hạn là bốn ngày đầu, chỉ cần trong bốn ngày đầu có người lấy ra được tiền đặt cược ngang bằng, tôi chấp nhận, nếu như tôi may mắn có thể kiên trì được ba ngày sau đó, như vậy tôi có quyền lựa chọn chấp nhận hoặc không chấp nhận, dù sao để Thiên Nhân hai mươi bảy cắn thuốc đánh một Thiên Nhân hai mươi lăm như tôi, nếu là tôi, muốn bao nhiêu tiền đặt cược tôi cũng dám đặt!
Lời vừa nói ra, thần sắc của mọi người đều không giống nhau nữa.
- Được, đây chính là lời mày nói, chỉ cần bọn họ lấy ra được tiền đặt cược thì mày phải nhận!
Tần Dương nói như chém đinh chặt sắt:
- Được, tôi đã nói thì sẽ giữ lời!