Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1351 - Chương 1361: Tâm Lý Mâu Thuẫn

Chương 1361: Tâm lý mâu thuẫn
 

Đối thủ thứ mười khí thế ngẩng cao đầu lên lôi đài, nhìn Tần Dương với vẻ mặt không tốt, trong ánh mắt thể hiện có phần uể oải, trong lòng có phần kích động.

Cơ hội của gã đến rồi đây!

Chỉ cần gã đánh bại Tần Dương, gã sẽ trở thành người có công!

Thanh danh, tài nguyên, cần gì có đó!

Vẻ mặt của Tần Dương vẫn bình tĩnh như trước, nhìn đối thủ với vẻ mặt hưng phấn, ý chí chiến đấu sục sôi, trong lòng âm thầm cười nhạo.

Vui vẻ như vậy sao?

Vẻ mặt thấp thỏm chờ mong?

Cho rằng tao đây không được rồi?

Nghĩ bản thân mày có thể thắng?

Nghĩ gì chứ!

Mệt mỏi là thật, dù là ai một ngày phải đánh liên tục bảy, tám đối thủ bạo sức mạnh như vậy, là con người đều sẽ mệt mỏi, nhưng Tần Dương tuyệt đối không mệt mỏi như biểu hiện trên mặt như vậy.

Sự mệt mỏi trong mắt?

Giả vờ quá được!

Mặc dù Tần Dương không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng diễn phim, nhận huấn luyện đặc biệt, là một đặc công, huấn luyện một khóa ngụy trang, muốn biểu hiện ra dáng vẻ mệt mỏi không chịu nổi còn không phải dễ dàng sao?

Còn về sắc mặt tái nhợt, đối với một cao thủ y thuật mà nói như vậy rất khó sao?

Có cần phải thêm đầu đầy mồ hôi lạnh nữa không?

Tần Dương chỉ là nhân lúc đánh xong một trận, nhẹ nhàng điểm mấy vị trí trên người mình mà thôi.

- Lôi đài thi đấu của mày kết thúc ở đây đi!

Một tiếng thét lớn vang lên, đồng thời gã khiêu chiến hùng hổ lao tới hướng Tần Dương, Tần Dương cũng hét lớn một tiếng, giống như đang làm phấn chấn tinh thần của mình, nghênh đón người khiêu chiến.

Hai người nhanh chóng loạn chiến, người vây xem gây ra tiếng động lớn đánh trống hò reo, đều lớn tiếng cổ vũ cho người khiêu chiến.

Ánh mắt Tư Đồ Hương lo lắng, tay bất giác nắm chặt thành quyền.

Cặp nam nữ đứng sau lưng Dương Hạo Nhiên cũng thể hiện ánh mắt lo lắng, chỉ có vẻ mặt của Dương Hạo Nhiên vẫn bình tĩnh, trong ánh mắt thậm chí có phần vui vẻ.

Hắn ta liếc mắt nhìn trận đấu, dồn mắt nhìn tới món văn vật đồ đồng đen trước mặt, ánh mắt ấm áp, thể hiện sự hiền lành, giống như nhìn chính đứa con của mình.

Ầm!

Tần Dương vội vàng giơ tay lên chặn một cước hung mãnh bạo lực của đối phương, thân người trực tiếp bay ra ngoài, sau đó khi đối phương dùng một cước đuổi theo thì lại xoay người khóa chân đối phương, quay cuồng một cái, thuận thế ném đối phương lên mặt đất, một quyền sau đó đánh dưới xương sườn của đối phương.

Răng rắc!

Xương sườn của gã khiêu chiến bị một quyền mạnh mẽ này của Tần Dương đánh gãy mấy cây, Tần Dương xoay người nhanh chóng bò lên, tay lại ôm lấy vị trí bả vai của mình, vẻ mặt có phần đau đớn.

- Tên đó bị thương rồi!

- Một cước này mạnh như vậy, vai của tên đó chắc chắn bị thương rất nặng!

- Đáng tiếc, trước mắt sắp thắng lại sơ suất rồi!

- Tên này cũng liều mạng đấy, liều mạng đã trúng một cước mạnh như vậy, cưỡng chế đánh ngã người khiêu chiến, e rằng xương cho dù không gãy thì cũng có vết nứt đi!

- Chỉ thiếu một chút nữa, thật đáng tiếc!

Gã khiêu chiến bị gãy mấy đốt xương sườn nặng nề dùng tay chống xuống mặt đất lôi đài, trên gương mặt lộ ra vẻ vô cùng hối tiếc.

Nếu như gã cẩn thận một chút, không vội vã lập công thì có lẽ bản thân gã đã thắng rồi.

Thật hận!

Tần Dương ôm lấy vai của mình, thở dốc mấy lần, lúc này mới đứng vững thân người, hỏi Tư Đồ Hương dưới lôi đài:

- Mấy giờ rồi?

Vẻ mặt của Tư Đồ Hương có phần lo âu:

- Năm giờ ba mươi phút!

Tần Dương hình như thở dài một hơi, xoay người nhìn Ueno Tokie chủ trì trận đấu trên lôi đài:

- Tiên sinh Ueno, đã năm giờ ba mươi rồi, hay là hôm nay tới đây thôi?

Ueno Tokie còn chưa nói lời nào, một gã hơn ba mươi tuổi bên cạnh kháng nghị:

- Không được, nếu mày đã nói đến sáu giờ thì ít nhất không thể chấm dứt trước sáu giờ, cho dù muốn chấm dứt cũng có thể phải chấm dứt sau trận chiến sau sáu giờ mới được...

Tần Dương nhíu chặt mày, lặng im không nói.

Gã kia vừa nói lời này, người xung quanh lập tức đánh trống reo hò.

- Đúng vậy, nói là đúng sáu giờ, hiện giờ mới năm giờ ba mươi, ít nhất còn phải đánh một trận nữa!

- Không thể đi, nếu như đi chính là không tuân theo quy định, chúng tao cũng có thể không làm theo quy định của mày, mày phải giao toàn bộ những thứ đã lấy được ra đây, nếu không bọn mày không bước ra được khỏi cánh cửa này!

- Đúng, hoặc là đánh một trận, hoặc giao vật sở hữu ra đây, bao gồm cả thanh đao Waka Nagamitsu.

- Phải đánh một trận nữa!

- Không thể đi!

Cảm xúc của quần chúng mãnh liệt, tiếng gầm vang lên như thủy triều.

Tần Dương do dự một chút, thần sắc trên gương mặt giống như có phần khó xử:

- Được, vậy thì sáu giờ ba mươi phút đánh một trận nữa, trận cuối cùng.

- Được!

Mọi người kêu gào mãnh liệt khi thấy Tần Dương nhượng bộ, lập tức ngừng đánh trống reo hò, thay đổi thành âm thanh lớn tiếng cổ vũ người khiêu chiến tiếp theo.

- Tên đó không chịu được nữa đâu, anh nhất định phải đánh bại tên đó đấy!

- Lên, thắng tên đó đi!

- Nếu như như vậy mà anh còn không đánh thắng được thì anh mổ bụng đi!

- Cố gắng lên, chúng tôi ủng hộ anh!

Tần Dương không quan tâm những âm thanh ồn ào náo loạn này, uống một hớp nước, nuốt một viên thuốc, đang muốn xoay người, Tư Đồ Hương bỗng nhiên kéo cánh tay của hắn lại.

- Còn được hay không?

Tần Dương vỗ tay của Tư Đồ Hương, ôn hòa nói:

- Cũng đã là trận cuối cùng của ngày hôm nay rồi, chung quy phải dứt khoát một chút!

Tư Đồ Hương bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay của mình bị ngón tay của Tần Dương cào một chút, ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy hai mắt của Tần Dương.

Trái tim bất an của Tần Dương bỗng nhiên bình tĩnh lại, cắn môi:

- Cố gắng lên!

Yamaguchi Rika đương nhiên không nhận ra cử chỉ nhỏ giữa Tần Dương và Tư Đồ Hương, giọng nói của cô phức tạp hỏi:

- Vai của anh thế nào rồi?

Tần Dương hơi di chuyển bả vai, sau đó lập tức ngừng lại, động tác kia rõ ràng biểu hiện ra vô cùng đau đớn.

- Không sao, còn có thể tiếp tục.

Yamaguchi Rika thấy vẻ mặt thể hiện sự đau đớn của Tần Dương, khẽ nói:

- Anh làm như vậy có đáng không, hiện giờ mới là ngày đầu tiên...

Tần Dương bật cười, nụ cười dường như có chút khó khăn, mệt mỏi:

- Đáng giá, mặc dù rất gian nan, nhưng chung quy liều mạng một chút mới biết được kết quả!

Tần Dương xoay người đi lên lôi đài. Yamaguchi Rika nhìn theo bóng lưng của Tần Dương, tâm trạng cũng trở nên có chút phức tạp.

Người đàn ông này khiêu khích cả giới tu hành Nhật Bản, mặc dù cô là người của cục điều tra đặc biệt, nhưng đồng thời cô cũng là người tu hành, theo lý mà nói, cô hẳn cũng nên có chung mối thù với những người khác, hi vọng nhanh chóng đánh bại được Tần Dương, nhưng không biết vì sao, nhìn Tần Dương liều mạng vật lộn từng trận đấu như vậy, trong lòng cô lại biến thành vô cùng loạn, thấp thoáng hi vọng hắn đừng thất bại.

Tần Dương nở nụ cười mệt mỏi mà có phần kiên định với cô, khiến chỗ nào đó tận sâu trong đáy lòng cô giống như bị một vật vô hình đột ngột siết lại.

Nhìn bóng lưng có vẻ hơi cô đơn của Tần Dương, Yamaguchi Rika khẽ cắn chặt môi, hàng lông mi dày dài xinh đẹp run lên hai cái, lập tức rũ mắt xuống.

Bản thân cô sao lại sinh ra sự đồng tình đối với hắn chứ?

Hắn chẳng phải kẻ địch của cô hay sao?

Bởi vì sự kiên quyết của hắn?

Bởi vì cảm xúc khi hắn muốn lấy lại những văn vật đã bị Nhật Bản cướp đi trước kia?

Hay là bởi vì bữa ăn khuya hắn mời cô khi đó?
Bình Luận (0)
Comment