Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1373 - Chương 1384: Muốn Chơi Lớn Sao?

Chương 1384: Muốn chơi lớn sao?
 

Hoàng cung?

Dương Hạo Nhiên nhíu mày, đây là đại diện cho phía chính phủ Nhật Bản không muốn tiếp tục xem ván cờ này mà chính thức nhập cuộc sao?

Lựa chọn nhập cuộc lúc này hiển nhiên đối phương đã không còn ôm kỳ vọng với các môn phái nữa, cho rằng bọn họ đã không thể xoay chuyển thế cục thất bại nữa rồi.

Ánh mắt Dương Hạo Nhiên nhìn tới bức Tiêu Tương Ngọa Du Đồ, vẻ mặt có chút bất ngờ xen lẫn vui mừng, cũng có phần lo lắng.

Dương Hạo Nhiên không ngờ phía chính phủ Nhật Bản sẽ tham gia ván cờ này, càng không nghĩ tới bọn họ sẽ lấy món văn vật cấp bậc quốc bảo như Tiêu Tương Ngọa Du Đồ làm tiền đặt cược, quan trọng nhất là nếu bọn họ tham gia, hơn nữa còn chủ động món văn vật cấp quốc bảo quan trọng như vậy thì có phải chứng minh bọn họ đã nắm chắc phần thắng rồi hay không?

Bọn họ xuất chiến hiển nhiên muốn tránh cho hai món đồ quan trọng nhất có tính đại diện bị coi như chiến lợi phẩm mang về Trung Quốc.

Bọn họ là đại diện cho mặt mũi của chính phủ đấy, bọn họ có tự tin như vậy sao?

Watanano đã có thực lực Thiên Nhân đỉnh phong, trong cảnh giới Thiên Nhân có thể nói là mạnh nhất, vậy mà vẫn thua trong tay Tần Dương, chẳng lẽ hoàng cung Nhật Bản còn có cao thủ cường đại hơn so với Watanano sao?

Tuy rằng Dương Hạo Nhiên muốn thắng được Tiêu Tương Ngọa Du Đồ, dù thế nào thì nó cũng là báu vật bị mất của Trung Quốc, có thể mang nó về Trung Quốc thì chính là một thành tựu rất lớn. Nhưng Tần Dương có thể thắng được không?

Dương Hạo Nhiên là chuyên gia phương diện văn vật, có thể nói là có đôi mắt hỏa nhãn, cho nên hắn nhanh chóng xác nhận được Tiêu Tương Ngọa Du Đồ xác thực là chính phẩm. Dương Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn hướng Tần Dương ở một bên.

Tần Dương híp hai mắt lại, nhìn nhóm người này, trầm giọng hỏi:

- Quy tắc khiêu chiến các người đã hiểu chưa?

Dương Hạo Nhiên có thể nghĩ tới, thì đương nhiên Tần Dương cũng có thể nghĩ tới. Dương Hạo Nhiên nhìn thấu được thông qua câu chữ trong câu hỏi thăm của hắn cũng hiểu được chính là giao quyền quyết định cho hắn, để hắn quyết định có chấp nhận trận khiêu chiến này hay không?

Gã trung niên dẫn đầu trầm giọng trả lời:

- Thực lực Thiên Nhân đỉnh phong, quy tắc này chúng ta hiểu!

Ánh mắt Tần Dương đảo qua đám người:

- Ai là người khiêu chiến?

Một gã trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi tiến lên một bước:

- Tôi!

Ánh mắt Tần Dương nhìn tới gương mặt của gã, trầm mặc vài giây, khẽ gật đầu:

- Được, tôi chấp nhận lời khiêu chiến của anh!

Ánh mắt vốn khẩn trương cũng thay đổi trở nên thoải mái hơn vài phần.

Trong lòng Tần Dương lập tức trở nên âm trầm, những gã này hình như cũng rất có tự tin, hình như thứ bọn họ lo lắng vốn chẳng phải gã khiêu chiến kia có thể thắng hay không, mà là lo lắng việc hắn sẽ từ chối lời khiêu chiến này.

Xem ra đây cũng sẽ là một trận chiến ác liệt rồi.

Tần Dương quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Tương Ngọa Du Đồ được đặt trên mặt bàn, nghiến răng. Mẹ kiếp, lại là một món quốc bảo, liều mạng rồi!

Hơn nữa, hắn cũng đã đánh tới đây rồi, chẳng lẽ còn muốn bỏ dở giữa chừng sao?

Những món văn vật trước kia bọn họ cướp đi của Trung Quốc, hiện giờ bản thân hắn thông qua việc đánh thắng giành văn vật vả mặt bọn họ thật mạnh, như vậy không phải rất sảng khoái hay sao?

Gã trung niên dẫn đầu hỏi:

- Khi nào thì bắt đầu:

Tần Dương bật cười:

- Bốn giờ đi.

Gã trung niên nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ bình tĩnh gật đầu:

- Được!

Tần Dương nhìn thấy được phản ứng lúc này của gã trung niên, khiến trong lòng Tần Dương càng thêm lo lắng hơn.

Tên này thật sự rất tự tin.

Quy tắc do chính hắn đưa ra là buổi sáng chiến một trận, buổi chiều chiến một trận, như vậy thời gian buổi chiều sẽ rất dài, từ một giờ đến sáu giờ đều là buổi chiều, mà buổi sáng hắn mới liều chiến một trận, nếu như có thể mau chóng ép hắn liều chiến một trận nữa, không để cho hắn có cơ hội khôi phục, tỷ lệ người khiêu chiến thắng đương nhiên sẽ rất cao, nhưng đối phương dường như cũng không gấp gáp.

Trong tình huống Watanano thua trận so tài, vậy mà đối phương còn có thể bình tĩnh và tự tin như vậy, vậy thì chỉ có thể nói rõ đối phương thật sự có tự tin có thể giành được phần thắng, không quan tâm để hắn nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

Căn nguyên bọn họ có thể tự tin được như vậy ở đâu ra?

Trực giác nói cho Tần Dương biết e rằng người khiêu chiến kia không đơn giản, nhưng Tần Dương vẫn tiếp nhận khiêu chiến.

Có thể đánh thắng được hay không thì cũng phải đánh rồi mới nói tiếp được.

Đám người kia nhận được câu trả lời khẳng định rồi liền đi tới khu vực bên cạnh chờ đợi, lặng lẽ chờ tới thời gian ước định là bốn giờ.

- Tiểu Tần, ta cảm thấy lần khiêu chiến này sợ rằng có phần mờ ám...

Dương Hạo Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở:

- Con cẩn thận một chút, nếu quả thật không thắng được thì nhận thua, điều đó cũng không có gì mà không thể, coi như thua mất hai món này, con còn thắng hơn hai trăm món văn vật tinh phẩm đấy!

Ánh mắt Tần Dương đảo qua mấy gã kia, gật đầu nói:

- Con thử trước xem sao.

Dương Hạo Nhiên dặn dò:

- Có lẽ đối phương có sát chiêu uy lực rất lớn hoặc một số thứ đồ đặc biệt gì đó, cho dù như thế nào thì con nhất định phải cẩn thận!

Tần Dương trầm giọng nói:

- Con sẽ chú ý, nếu như trận chiến này con lại thắng, con chắc hẳn cũng sẽ không có ai khiêu chiến nữa rồi.

Dương Hạo Nhiên gật đầu:

- Rất có thể.

- Còn chút thời gian nữa cho tới bốn giờ, con nghỉ ngơi thêm một chút đi.

Người của hoàng cung Nhật Bản tới, không chỉ khiến đám người Tần Dương bàng hoàng, mà đến cả đám người tu hành các môn phái đứng xung quanh cũng đều cùng giật mình.

- Việc này náo rất lớn nha, đã kinh động tới cả vị kia ở hoàng cung rồi!

- Đúng vậy, vị kia xưa nay không quản chuyện gì cả, ngày hôm nay lại phái người ra tay, hiển nhiên đã tức giận rồi, nghĩ lại hẳn lần này Tần Dương phải gặp xui xẻo rồi.

- Thiên Hoàng từ trước tới này luôn là biểu tượng tinh thần của người Nhật Bản, nếu ngài đã phái người ra tay thì chắc hẳn nhất định nắm chắc, huống chi còn đặt Tiêu Tương Ngọa Du Đồ, đó chính là quốc bảo đấy, nếu như không nắm chắc thì sao có thể lấy nó để đặt cược được?

- Mặc dù hoàn toàn không biết lai lịch và sức chiến đấu của người khiêu chiến này, nhưng tôi cảm thấy lần này Tần Dương nhất định phải thua rồi.

- Nếu như nói lần này nắm chắc như vậy, vậy các vị còn đặt cược không?

- Đặt cái búa! Tất cả những gì trong nhà tôi có đều đã đặt cược hết ở trận khi nãy rồi, thua không còn lại thứ gì, cho dù muốn đặt cược thì cũng không có mà đặt!

- Tôi đi hỏi một chút!

Có người nhanh chóng chạy đến trước mặt đám người Tần Dương đặt vấn đề:

- Lần này nếu như bọn tôi còn muốn đặt dồn, anh sẽ tiếp chiêu chứ?

Vẻ mặt của Tần Dương thoáng có phần do dự, nếu như đối phương chỉ coi là người khiêu chiến bình thường, có thể Tần Dương sẽ đáp ứng không hề do dự. Nhưng đối phương lại đến từ hoàng cung, hiển nhiên là vị Thiên Hoàng của Nhật Bản kia phái tới, từ biểu hiện của bọn họ có thể chứng minh cuộc chiến này hắn muốn thắng rất khó.

Dương Hạo Nhiên tựa người lên ghế, không nói gì, hiển nhiên vẫn giống như trước đó, giao quyền quyết định cho Tần Dương, dù sao những món văn vật này đều là Tần Dương dùng quyền cước, mồ hôi xương máu thắng trở về, hắn có quyền lên tiếng nhất.

Ngay khi Tần Dương đang do dự, có rất nhiều người xung quanh muốn đặt cược đã bắt đầu đánh trống reo hò.

- Sao, thắng tới tay rồi liền không muốn phun ra sao?

- Gan nhỏ như vậy, không dám đánh cược sao, vậy còn mở lôi đài thi đấu cái gì, chạy về Trung Quốc đi thôi!

- Trước đó còn dám nhận, hiện giờ vì sao không dám nhận, sợ thua sao?

Tần Dương nhíu mày, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.

Mẹ kiếp, các người muốn đánh cược đúng không?

Vậy thì đánh cược!

Ông đây đến cả cao thủ Siêu Phàm cũng đánh chết được, không tin không làm gì được một cảnh giới Thiên Nhân.
Bình Luận (0)
Comment