Chương 1413: Cuộc hẹn với Văn Vũ Nghiên
Khi Tần Dương rời giường, Hàn Thanh Thanh đã sớm quay về trường học, ngày hôm nay còn có lớp đấy.
Tần Dương lười biếng tựa người lên đầu giường, nhìn tới ga giường lộn xộn, nghĩ tới tình cảnh cả hai lăn lộn đêm qua, trong lòng lập tức có phần nhu hòa.
Thật sự là tri kỷ động lòng người mà.
Trước kia Tần Dương còn nói khi đi Ba Lan sẽ dẫn theo Hàn Thanh Thanh cùng đi, nhưng qua sự kiện xảy ra ở Nhật Bản, hơn nữa thời gian còn mâu thuẫn với thời gian thi cuối kỳ, Hàn Thanh Thanh đương nhiên từ bỏ quyết định đồng hành này.
Sau khi rửa mặt xong, Tần Dương liền tới khách sạn, sau khi hội hợp với đám người Dương Hạo Nhiên, đồng thời cũng tìm được đám người phụ trách vận chuyển văn vật trước đó.
Tần Dương lựa chọn thanh đao Waka Nagamitsu, tám món văn vật Nhật Bản khác cùng với bức thư pháp thời Tống không tính là vô cùng quý giá. Sở dĩ Tần Dương lấy bức thư pháp thời Tống là vì bản thân hắn cảm thấy phòng khách của mình có hơi trống trải, treo bức thư pháp này vừa đẹp, còn về những món văn vật Nhật Bản khác thì biến thành chiến lợi phẩm trong chuyến hành trình tới Nhật Bản lần này của hắn đi.
Sau này mỗi khi nhớ lại chuyện này thì cũng có mấy món đồ chứng minh không phải sao?
Chu Siêu lấy ra tập văn kiện đã chuẩn bị sẵn từ trước, Tần Dương tùy ý ký tên một cái, điều này cũng chứng minh Tần Dương chính thức quyên tặng nhóm văn vật này cho bảo tàng Bắc Kinh mà không cần trả giá nữa.
Sau khi hoàn thành ký kết hợp đồng quyên tặng và giao tặng, nhóm văn vật này đã không còn bất cứ liên quan nào tới Tần Dương nữa.
- Lão Dương, bên con phải vội vàng tới Ba Lan tham gia tranh tài, sẽ không đi với người được, ngày khác khi con trở lại Bắc Kinh sẽ tới thăm hỏi người!
Dương Hạo Nhiên cười nói:
- Được, dù sao con cũng đã có số của ta, có thể gọi cho ta bất cứ lúc nào, ngoài ra ta cũng sẽ gửi cho con thông báo công việc sắp xếp nhóm văn vật này sau này.
- Được!
Tần Dương cười đáp ứng. Dương Hạo Nhiên là cường giả Chí Tôn, hơn nữa cũng không kiêu ngạo, lần này cũng đã giúp được Tần Dương việc lớn, đương nhiên Tần Dương hi vọng sau này có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Tần Dương. Kết bạn được thêm một cường giả như vậy chung quy là chuyện tốt.
Đây là một mối quan hệ, cũng là một đoạn thiện duyên.
Bản thân Tần Dương có lợi hại hơn thì chung quy chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thật sự kết tử thù với một thế lực hoặc một gia tộc nào đó, nếu chỉ dựa vào thực lực của bản thân Tần Dương là không đủ, còn không phải so sánh bối cảnh của ai lợi hại hơn sao?
Tần Dương hành tẩu trong giới tu hành này, được người người kính trọng, có một phần nguyên nhân nhỏ là bởi chính bản lĩnh của Tần Dương, nhưng nguyên nhân phần lớn còn không phải vì sau lưng có Mạc Vũ và Miêu Kiếm Cung sao?
Nếu như Ẩn Môn không có mối quan hệ cường đại, cùng với uy danh hiển hách của Mạc Vũ và Miêu Kiếm Cung, như vậy dù chỉ là một gia tộc tu hành nhỏ thì cũng đủ giết chết Tần Dương rồi.
Huống chi Tần Dương hiện giờ có thực lực Thiên Nhân, nếu như gặp khó khăn ở phương diện tu hành, Dương Hạo Nhiên nguyện ý chỉ điểm thì đó chính là một con đường tắt. Ví dụ như ba sát chiêu của Kinh Lôi chỉ kia, chỉ sợ đến cả bản thân Mạc Vũ cũng không hiểu rõ ràng được, nhưng rơi vào tay Dương Hạo Nhiên lại chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là hiểu được tinh túy trong đó, sau đó dùng phương thức đơn giản nhất dạy cho Tần Dương, nếu để Tần Dương tự tìm hiểu, hoàn toàn không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa.
Người thấy khó sẽ không biết, người đã biết sẽ không thấy khó!
Không còn văn vật, chuyện còn lại đương nhiên không cần Tần Dương lo lắng, quốc gia đương nhiên sẽ phái người đến xử lý đống văn vật đó. Tần Dương cầm những món văn vật Nhật Bản kia trở về nhà.
Tần Dương chụp ảnh, đăng một bài lên weibo.
- Mặc dù rời đi chưa được bao lâu, nhưng giống như đã cách thật lâu rồi, vẫn là nhà của mình tốt hơn, đến cả không khí ngửi cũng rạo rực lâng lâng như vậy. Đã ký xong hợp đồng quyên tặng, có lẽ không bao lâu nữa là mọi người có thể nhìn thấy những món văn vật đã lưu lạc rất lâu ở nước ngoài ở trong viện bảo tàng rồi. Để lại cho bản thân mười món làm kỷ niệm, cảm giác ngây ngất, buổi tối có thể ăn lẩu khao bản thân một chút!
Sau khi Tần Dương đăng bài lên weibo lại một lần nữa khiến cư dân mạng sôi trào, nhiệt tình.
Trước đó Tần Dương đã từng nói muốn quyên tặng những món văn vật này, nhưng khi đó chỉ là nói mà thôi, vẫn chưa chính thức quyên tặng, hiện giờ hợp đồng quyên tặng đã ký rồi, đây đã là chuyện ván đã đóng thuyền, bất kể xuất phát từ tâm thái gì, thì tất cả mọi người đều cùng giơ ngón cái trước hành động này của Tần Dương.
- Không thể không nói, quá hào phóng! Văn vật giá trị ít nhất năm tỉ nói quyên là quyên, khí phách!
- Tần Dương là nhân vật công chúng sảng khoái nhất mà tôi từng thấy, thật sự! Tiền nên kiếm thì anh ấy kiếm, không giấu diếm, không ngụy biện, nhưng khi cần hào phóng thì anh ấy hào phóng hơn bất kỳ ai. Tôi không theo đuổi thần tượng, nhưng tôi nguyện ý vẫn luôn theo dõi và ủng hộ Tần Dương. Anh ấy mới hai mươi hai tuổi, tôi rất mong chờ cuộc đời sau này của anh ấy!
- Quyên mấy tỉ, ăn bữa lẩu, còn muốn trả thù lao cho chính mình... Nghèo khổ hạn chế trí tưởng tượng của tôi, xin mọi người hãy phổ cập kiến thức cho tôi một chút, trong điều kiện như vậy ăn lẩu sẽ có dạng tâm tình như thế nào.
- Bữa lẩu này thật đáng giá!
- Tần Dương trở về nước rồi, không biết có về trường học không, tôi muốn tới chiêm ngưỡng đại thần!
Trên mạng ca tụng hết lời trước viện thiện này của Tần Dương, Tần Dương chỉ đơn giản liếc nhìn bình luận mấy lượt, sau đó ném chuyện này ra sau đầu.
Sự đánh giá của người khác đối với hắn mà nói thật ra cũng không quan trọng, hắn chỉ biết chuyện bản thân muốn làm thì đi làm thôi, sở dĩ đăng lên weibo cũng không phải vì muốn kiếm danh tiếng lớn cho bản thân, hắn chỉ thông qua chuyện bản thân làm mà báo đáp trực diện cho xã hội mà thôi, đồng thời cũng vẽ một dấu chấm hết cho sự kiện văn vật trên weibo, có đầu có đuôi mà thôi.
Tần Dương mới đăng bài trên weibo không lâu, điện thoại của hắn liền đổ chuông, chính là Văn Vũ Nghiên đã lâu không liên lạc.
- Văn đại mỹ nữ...
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Đã trở lại rồi?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Hôm qua trở về, tìm tôi có việc sao?
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Chúng ta hình như đã lâu không gặp rồi, có thời gian cùng ăn bữa cơm không?
Tần Dương cười ha hả nói:
- Tối nay có hẹn rồi, ngoài thời gian đó ra thì cô quyết định.
Văn Vũ Nghiên khẽ cười nói:
- Vậy thì tối mai đi, thế nào?
Tần Dương sảng khoái đáp ứng:
- Được, con người cô trước giờ không có chuyện gì không chủ động liên lạc, muốn tìm tôi có chuyện gì đó nhỉ.
Văn Vũ Nghiên hừ lạnh nói:
- Không có chuyện gì không thể hẹn đi ăn cơm à, anh đấy, đào tôi tới đây làm công cho anh, bản thân anh trước giờ đến cả mặt cũng chưa từng lộ diện, từ khi khai lập công ty đến giờ có tới một chút, nếu không như vậy chỉ sợ đến cả địa chỉ công ty ở đâu anh cũng không biết đâu nhỉ.
Tần Dương sờ lên mũi, cười ha ha nói:
- Chúng ta không phải đã phân công rồi sao, cô xem, mặc dù tôi không tới công ty tham gia công tác quản lý, nhưng tôi phối hợp với công việc của cô tới mức độ nào. Thân là ông chủ còn cả ngày mặt dày đăng quảng cáo trên weibo từng lần một, khiến ai ai cũng đều nói trong mắt tôi sắp sửa chỉ còn tiền rồi, tôi dễ dàng sao?
Văn Vũ Nghiên bật cười vui vẻ trước lời than thê thảm của Tần Dương:
- Điều đó không phải là nên sao, dù sao tiền kiếm được cuối cùng còn không phải bay vào trong túi quần của anh, anh không để tâm thì ai để tâm, đừng cho là tôi không biết anh cố ý, anh chính là không muốn người khác coi anh là thần, sợ bị treo lên giá đạo đức con người, cho nên anh cố ý quảng cáo như vậy...
Tần Dương hơi sững sờ:
- Như vậy mà cô cũng nhìn ra được?
Văn Vũ Nghiên cười mắng:
- Tôi tốt xấu gì cũng là người đặt ra kế hoạch, một phần văn bản cho dù được viết như thế nào, cuối cùng muốn biểu đạt ý nghĩa gì tôi còn không nhìn ra được, như vậy tôi chẳng phải nên về nhà tắm rửa sạch sẽ tùy tiện tìm một người đàn ông gả đi sao...