Chương 1412: Hay là tới năm mới đi gặp phụ huynh?
Hàn Thanh Thanh đánh răng, rửa mặt, ngồi vào trong ổ chăn, bật ngọn đèn trên đầu giường lên, cầm lấy một quyển sách.
Vừa đọc được mấy phút thì điện thoại di động của cô đột ngột rung lên một cái.
Hàn Thanh Thanh cầm lấy di động, nhìn thấy được một tin nhắn Tần Dương gửi tới.
- Đã ngủ chưa?
Hàn Thanh Thanh đặt quyển sách xuống, nhanh chóng nhắn lại trả lời lại Tần Dương:
- Vẫn chưa, đang đọc sách đây, anh đang làm gì vậy?
- Đang nằm co quắp trong nhà đây.
Hàn Thanh Thanh lập tức ngồi dậy trên giường:
- Anh đã trở về rồi?
- Ừ, tối nay tiếp đãi một vị tiền bối và đệ tử của người, cho nên không gọi em được. Anh đã hẹn với bạn cùng phòng ký túc xá tối mai liên hoan, xem như đoàn viên sớm, em có thời gian đi không?
Ánh mắt của Hàn Thanh Thanh không thể che dấu được niềm vui sướng:
- Ăn với bạn bè đương nhiên có thời gian rồi... Ngày mai anh có tới trường học không?
- Vốn dự định tới, bị đám lão nhị đe dọa rồi, nói nếu như anh tới thì quần áo đều bị lấy hết. Anh bị dọa sợ, không dám tới!
Nụ cười trên gương mặt Hàn Thanh Thanh rộng hơn mấy phần:
- Đó cũng không phải đe dọa đâu, bây giờ anh đã là nhân vật truyền kỳ của trường rồi, bao nhiêu đàn chị, đàn em nhìn chằm chằm anh đấy.
- Anh có lẽ không có phúc phần đó đâu, không tiêu hóa được, tạm thời trốn đầu gió thôi. Anh đã nói với thầy Triệu rồi, anh không tham gia thi cuối kỳ được, đi cửa sau rồi...
Hàn Thanh Thanh mỉm cười rộ lên:
- Khi nào anh đi Ba Lan?
- Hẳn trong hai ngày này, khoảng thời gian ở Nhật Bản đã làm chậm trễ hơi nhiều một chút rồi.
Hàn Thanh Thanh cắn môi:
- Anh đang ở nhà?
- Ừ, đúng vậy, không phải khi nãy đã nói rồi sao, sao vậy?
Gương mặt của Hàn Thanh Thanh ửng đỏ, nhanh chóng nhắn lại mấy chữ:
- Đợi em!
- /kinh ngạc, bây giờ em tới đây sao?
Khóe miệng Hàn Thanh Thanh nhếch lên:
- Không muốn em qua sao?
- Đương nhiên là không rồi, anh đang nghĩ có hơi muộn... vậy em thay quần áo đi, anh lái xe tới dưới tòa ký túc xá đón em.
- Được, em thay quần áo, đến thì gọi em!
Tần Dương xoay người xuống giường, cũng lười thay quần áo, cầm di động lên, mặc áo khoác ra khỏi cửa.
Hắn suy tính thấy thời gian có hơi muộn, không định quấy rầy Hàn Thanh Thanh, không ngờ Hàn Thanh Thanh lại chủ động nói muốn qua, trong lòng Tần Dương lập tức nóng bừng lên.
Tần Dương lái xe tới dưới tầng lầu ký túc xá của Hàn Thanh Thanh, gửi một tin nhắn cho Hàn Thanh Thanh, Hàn Thanh Thanh nhanh chóng chạy từ trong ký túc xá ra, chui vào trong xe của Tần Dương.
Tần Dương đi tới gần, hôn lên gương mặt của Hàn Thanh Thanh một cái, cười tủm tỉm nói:
- Nhớ anh rồi?
Hàn Thanh Thanh trợn mắt liếc Tần Dương:
- Em là không yên lòng anh, cho nên dự định tới kiểm tra, xem xem anh có dẫn theo hai mỹ nữ Nhật Bản về cùng hay không...
Tần Dương vươn tay nắm lấy tay của Hàn Thanh Thanh, cười nói:
- Anh đã vả sưng mặt của đám người Nhật Bản rồi, bọn họ hận không thể giết anh, nếu quả thật có mỹ nữ Nhật Bản nguyện ý đi theo anh, anh nghĩ mục đích của bọn họ chắc chắn cũng vì tiếp cận anh, sau đó nhân lúc anh đang ngủ mà đâm anh một đao...
Hàn Thanh Thanh để Tần Dương tùy ý nắm tay mình, khẽ cười nói:
- Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Tần Dương cười nói:
- Ăn khuya không?
Hàn Thanh Thanh chớp mắt:
- Em muốn ăn óc nướng.
Tần Dương dứt khoát gật đầu:
- Được.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Mua ít đồ ăn bên ngoài đi.
Tần Dương sửng sốt một chút, bất chợt nhớ tới hiện giờ chính là thời điểm đầu sóng ngọn gió, hắn và Hàn Thanh Thanh nếu cùng chạy tới quán thịt nướng ăn bị mọi người nhận ra, bị người ta chụp hình đăng lên mạng, không thể nói trước sẽ lại trở thành tiêu điểm trên mạng, sau đó mọi người đều sẽ biết rồi.
Đối với người khác mà nói, muốn trở thành tiêu điểm trên mạng rất không dễ dàng, nhưng đối với Tần Dương gần đây mà nói, đứng đầu trên bảng tiêu điểm là chuyện như cơm bữa...
- Được, để anh đặt trước.
Tần Dương lấy điện thoại di động, đặt mua ngoài loại đồ ăn mà Hàn Thanh Thanh thích ăn, sau đó lái xe rời đi.
Hai người trở lại nhà của Tần Dương, Hàn Thanh Thanh ngồi trên ghế sô pha, đánh giá Tần Dương từ trên xuống dưới.
Tần Dương duỗi hai tay ra, vung lên vung xuống hai cái:
- Không thiếu tay, thiếu chân đâu, không cần lo lắng.
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Em xem tin tức ở trên mạng, cũng không hoàn toàn là thật, kể lại mấy chuyện ở Nhật Bản cho em nghe đi.
Tần Dương cười nói:
- Được, nói tới chuyện sau khi em rời đi đi...
Trừ chuyện tình về thân phận đặc công ra, những ân oán giữa những người tu hành khác Tần Dương đều sẽ không giấu diếm Hàn Thanh Thanh. Nếu như cô muốn đi cùng hắn cả đời, như vậy thì những chuyện này sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt, để cho cô hiểu rõ hơn một chút ngược lại mới có lợi, nếu không đúng lúc gặp phải chuyện gì, cô không hiểu rõ được tình huống ngược lại không tốt.
Tần Dương mới kể được một nửa, đồ ăn đã được đưa tới, hai người xách đồ ăn lên, Tần Dương cầm hai lon bia, mỗi người một lon, vừa ăn vừa tiếp tục kể.
Hàn Thanh Thanh nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt cũng có phần bàng hoàng:
- Nói như vậy thì lần này các anh đã hoàn toàn giết chết được Ám Ảnh rồi?
Tần Dương cười nói:
- Tụi anh chỉ giết chết ông trùm của bọn họ, giao danh sách cho cục điều tra đặc biệt Nhật Bản, sự việc xảy ra sau đó đương nhiên sẽ do bọn họ làm, những sát thủ bị vạch trần kia cả đời này cũng không thể sống dưới ánh mặt trời được nữa, chỉ có thể trốn đông trốn tây, Ám Ảnh đương nhiên coi như không còn rồi.
Hàn Thanh Thanh đương nhiên không để ý việc Tư Đồ Hương giết chết những kẻ kia. Cô đã sớm được chứng kiến sự sát phạt quyết đoán của Tần Dương, tam quan nhận thức của cô hiện giờ cũng đã hoàn toàn khác biệt với người thường rồi.
Những kẻ kia đều là người xấu, đáng chết.
Dù là Tần Dương hay Tư Đồ Hương giết bọn họ thì ở một mặt ý nghĩa nào đó chính là càng cứu được nhiều người hơn, đây là chuyện tốt.
- Năm nay anh ăn mừng năm mới ở đâu?
Tần Dương cười nói:
- Sau khi trở về từ Ba Lan chắc hẳn sẽ về thẳng Bắc Kinh, qua đêm ba mươi, đầu tháng một anh sẽ về lại Trung Hải chúc tết sư phụ, cũng may hiện giờ sư phụ và dì Long đã ở bên nhau, người cũng không còn cô đơn nữa, cái bóng đèn là anh đây về sớm hơn hay về muộn hơn thì đều không thành vấn đề!
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:
- Sau khi thi xong em cũng về quê với mẹ, chúng ta sang năm gặp lại.
Tần Dương chớp mắt hỏi thăm:
- Hay là mời dì tới Trung Hải đón năm mới, đến lúc đó anh mời cha mẹ anh tới...
Gương mặt của Hàn Thanh Thanh đỏ bừng:
- Anh muốn làm gì?
Tần Dương cười nói:
- Dì của anh em đã quen rồi, nhưng cha mẹ của anh thì em chưa từng gặp nhỉ, chi bằng nhân lễ mừng năm mới để phụ huynh hai bên gặp mặt?
Hàn Thanh Thanh cắn môi, vẻ mặt hơi có chút do dự, mấy giây sau lắc đầu nói:
- Năm nay coi như thôi đi, trước đó cũng không hề nhắc tới việc này, em đã nói với người nhà là sẽ về quê rồi, sau này đợi mọi người có thời gian thuận tiện lại hẹn đi!
Tần Dương cười nói:
- Nếu em cảm thấy xấu hổ thì anh có thể đi nói với bên dì mà.
Hàn Thanh Thanh kiên định lắc đầu:
- Không cần đâu! Không cần phải nói... Chuyện như vậy... nhanh quá, chúng ta đều còn đang đi học đấy, vẫn nên chờ tới khi chúng ta cùng tốt nghiệp đại học rồi bàn tiếp đi, dù sao chúng ta còn trẻ, còn nhiều thời gian.
Tần Dương nhìn thấy được ánh mắt kiên quyết của Hàn Thanh Thanh, bất lực gật đầu:
- Được rồi, vậy thì theo ý em đi, dù sao anh cũng đã gặp dì rồi, hơn nữa dì hình như còn rất thích anh, khà khà...
Hàn Thanh Thanh nghe thấy được lời nói đắc ý của Tần Dương, lập tức xấu hổ vỗ cánh tay Tần Dương một cái:
- Anh đắc ý cái gì chứ!