Chương 1411: Bạn học vinh danh
- Tình hình trong trường học như thế nào rồi?
Tần Dương lười biếng tựa lên đầu giường, gửi tin nhắn hỏi đám người trong phòng ký túc xá một câu.
Hà Thiên Phong:
- Hả, lão đại, anh đã về rồi?
Tần Dương:
- Đúng vậy, bây giờ đang nằm co quắp trên giường trong nhà đây.
Hà Thiên Phong:
- /bàng hoàng, không ngờ anh đã âm thầm trở lại rồi, còn không nói một tiếng?
Tần Dương:
- Có gì để nói chứ, chẳng lẽ cậu dự định ra sân bay đón tôi sao?
Hà Thiên Phong:
- /đá, anh cũng không phải đại mỹ nữ, nghĩ gì! Dù sao anh đã có mỹ nữ Tư Đồ chăm sóc rồi, đâu cần tụi này tới đón anh chứ. Ở trường học ngược lại không có chuyện gì, sắp được nghỉ rồi, chẳng lẽ anh còn chuẩn bị đi thi sao?
Tần Dương:
- /che mặt, tôi dự định tới trường thương lượng với thầy, tôi sắp phải tới Ba Lan rồi, căn bản không có thời gian tham gia thi cuối kỳ...
Hà Thiên Phong:
- /hoảng sợ, anh của tôi ơi, tôi khuyên anh trực tiếp gọi điện thoại cho thầy Triệu đi, anh đừng tới trường học.
Tần Dương:
- ? Vì sao?"
Hà Thiên Phong:
- Chẳng lẽ anh không biết việc anh làm ở Nhật Bản thời gian gần đây đã gây ra oanh động lớn cỡ nào sao? Bây giờ anh quả thật chính là thần tượng toàn dân rồi đấy, nhất là đám người trẻ tuổi kia vô cùng sùng bái anh, có rất nhiều người đều đến lớp chúng ta để nghe ngóng tin tức của anh, nếu lúc này anh xuất hiện, tôi chắc chắn anh sẽ bị những cặp mắt của đám em gái kia nuốt sống đấy!
Tần Dương:
- Có khoa trương như vậy không?
Tôn Hiểu Đông đột ngột gia nhập cuộc đối thoại:
- Lão nhị quả thật không nói lung tung đâu, những đàn chị, đàn em kia đều điên cả rồi! Anh biết không, hàng ngày bọn tôi đi học, bên trong bên ngoài lớp học đều có các em gái lắc lư, đều là tới tìm anh. Anh tốt nhất thật sự đừng tới trường học, tuyệt đối đừng đến, nếu không lớp học này có thể sẽ không tiếp tục được, anh sẽ bị thầy đuổi ra đấy!
Tần Dương không biết nên nói gì, trước kia anh nhiều nhất chính là sinh viên gây dựng sự nghiệp trở thành nhà doanh nghiệp thành công, loại người tài giỏi như vậy mặc dù có ít, nhưng có rất nhiều tinh anh của trường học cũng đều từng làm được, nhiều nhất là tiền anh kiếm được nhiều hơn so với bọn họ mà thôi. Nhưng hiện giờ anh đánh một quyền vả đám chuyên gia Hàn Quốc, đá một cước quét ngang đám cao thủ tu hành Nhật Bản, sức mạnh của một người quét ngang cả một quốc gia, đặc biệt đó còn là Nhật Bản đấy, có thể không khiến nhiệt huyết người khác sôi trào sao? Số văn vật giá trị mấy tỉ nói quyên là quyên, khí phách bậc này toàn thiên hạ có được mấy người?
Tần Dương:
- /cạn lời, vậy sau này đến cả trường học tôi cũng không thể bước vào hay sao?
Hà Thiên Phong:
- Khà khà, không khác là mấy, nhưng đợi qua một thời gian ngắn, chờ cho chuyện này bớt náo nhiệt đi thì sau này anh lại tới cũng được. Thật ra anh như bây giờ cần gì đến trường nữa. Chiếu theo việc làm mà anh cống hiến cho quốc gia như vậy, cho dù anh không đến trường học, thì chứng chỉ học vị tốt nghiệp của anh cũng sẽ không thiếu một cái nào. Trường học ước gì có thêm được mấy sinh viên xuất sắc như anh đấy.
Tôn Hiểu Đông:
- Đúng vậy, nói không chừng một ngày nào đó còn để anh phát biểu trước mọi người nữa đấy. Mặc dù anh không đi học, không đi thi, nhưng đại sự anh làm càng nhiều hơn, điều này giống với lý tưởng của trường học chúng ta, tình huống đặc biệt được sắp xếp đặc biệt chứ sao.
Tần Dương:
- Được rồi, vậy tôi gọi điện thoại cho thầy Tiểu Triệu, tôi sẽ không tới trường nữa, tối mai mọi người có rảnh không?
Hà Thiên Phong:
- Lão đại triệu tập thì phải có thời gian chứ, sao vậy, mời tụi này ăn lẩu sao?
Tần Dương:
- Không phải nghỉ rồi sao, đợi tôi trở về từ Ba Lan chỉ sợ các cậu đã được nghỉ ai về nhà nấy rồi, trước năm mới không tụ tập được nữa, dứt khoát tụ tập sớm đi, coi như ăn lễ mừng năm mới sớm.
Hà Thiên Phong:
- OK, đề nghị này rất hay, vậy tôi gọi Văn Văn!
Tần Dương:
- Người nhà cũng đều gọi tới, lần này không gọi những người khác, chỉ bốn anh em chúng ta tụ tập thôi!
Tôn Hiểu Đông:
- Được!
Tần Dương:
- Được, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai gặp!
Tần Dương lấy điện thoại, bấm gọi số của chủ nhiệm lớp Triệu Cương.
Triệu Cương nhận được điện thoại của Tần Dương liền vô cùng kích động, tương tự như những người hâm mộ cuồng nhiệt kia, vừa nghe máy là lập tức buông những lời tán dương khiến mặt Tần Dương cũng phải đỏ bừng.
Nghe xong lời Tần Dương nói vì có liên quan tới thời gian nên có thể không cách nào tham gia được kỳ thi cuối kỳ, Triệu Cương cười nói:
- Chuyện của em chỉ là chuyện nhỏ, thầy nói chuyện với bên viện một chút là được. Em bây giờ chính là nhân vật truyền kỳ của trường chúng ta đấy, chỉ cần không phải vấn đề quá nghiêm trọng, thì trường học cũng sẽ bật đèn xanh cho em. Trong buổi họp của trường lần trước, ban lãnh đạo trường còn đặc biệt bảo thầy bào trì liên lạc với em, nếu như trong trường học em có khó khăn gì thì bên lãnh đạo có thể giải quyết trước cho em.
Tần Dương lập tức có chút ngại ngùng, nhưng nghĩ lại phong cách quản lý của đại học Trung Hải thì lập tức bình tĩnh lại.
Đại học Trung Hải liên thông với xã hội để các sinh viên có thể nhanh chóng hòa nhập với xã hội, để các sinh viên thành tài, nếu bản thân hiện giờ cũng đã thành tài rồi, vậy thì đương nhiên phong cách quản lý của đại học Trung Hải sẽ không cần nghiêm khắc như vậy. Thật ra những chuyện tương tự chẳng phải trong học viện hí kịch rất thịnh hành đó sao?
Những ngôi sao bắt đầu ra ngoài diễn phim, thậm chí thành danh ngay từ năm thứ hai không ngừng có lịch diễn, đâu ra thời gian trở lại trường học tham gia thi cử. Bọn họ không phải vẫn thuận lợi tốt nghiệp đó sao?
- Cảm ơn thầy Triệu!
Triệu Cương cười nói:
- Em không cần phải khách khí với thầy, nếu gặp phải rắc rối gì trong trường học, em có thể tới tìm thầy, thầy không giải quyết được thì thầy có thể tìm ban lãnh đạo nhờ giải quyết.
Tần Dương đáp ứng:
- Được!
Triệu Cương chợt như nhớ tới sự việc nào đó:
- Haiz, đúng rồi, xét thấy những việc em làm gần đây như vậy, gây ra tiếng vang lớn trong giới sinh viên, ban lãnh đạo trường có ý định để em diễn thuyết trước mọi người trong buổi khai giảng học kỳ sau, em thấy bên em có thuận tiện không?
Ồ, quả thật phải diễn thuyết rồi.
Tần Dương lập tức cảm thấy đau đầu:
- Phần tử trốn học như em nào có tư cách diễn thuyết chứ, có thể từ chối không?
Triệu Cương cười nói:
- Đương nhiên có thể từ chối, cho dù là ban lãnh đạo của trường thì cũng không thể bắt ép người khác làm việc bản thân người ta không muốn được, nhưng trường học có dự định là chuẩn bị trao tặng giấy chứng nhận "Bạn học vinh danh" cho em, thuận tiện để em diễn thuyết, coi như là cho đám đàn anh, đàn chị, đàn em trong trường hâm mộ em một lời giải thích. Nếu như không quá khó khăn thì thầy đề nghị em không cần từ chối, dù sao chỉ cần lên nói mấy lời là được rồi, thầy thấy em ra ngoài nói chuyện tốt lắm mà.
Triệu Cương vừa nói như vậy, Tần Dương cũng không từ chối thêm nữa, lập tức sảng khoái đáp ứng:
- Được, tất cả nghe theo thầy Triệu sắp xếp!
Triệu Cương thấy Tần Dương đã đáp ứng, tâm trạng lập tức vui vẻ hẳn lên:
- Được, thầy sẽ báo cáo việc này với ban lãnh đạo trường, tạm thời không cần phải gấp gáp, cũng là sự kiện khai giảng năm sau, trước tiên cứ nghỉ lễ vui vẻ đi đã!
Tần Dương cười nói:
- Được, chỉ cần xác định được rồi thì thầy Triệu có thể gọi điện thoại cho em bất cứ lúc nào.
- Được!
Tần Dương ngắt điện thoại, dựa lên gối, thở dài một hơi.
Lúc trước khi sư phụ học ở đại học Trung Hải, chỉ vì xảy ra quá nhiều sự cố, nửa đường phải âm thầm rời đi, không thể tốt nghiệp được đại học, việc này cũng trở thành điều tiếc nuối không lớn cũng không nhỏ trong cuộc đời của hắn. Cũng chính vì vậy mà Tần Dương mới có thể tới Trung Hải, vào đại học Trung Hải.
Hiện giờ Tần Dương trốn học không ít, nhưng lại chơi ra một "Bạn học vinh danh", chắc hẳn sư phụ sau này biết được hẳn cũng sẽ cao hứng nhỉ, dù sao đây cũng là trường học cũ của hắn mà.
Đến lúc đó nếu diễn thuyết, có lẽ có thể kể lại câu chuyện của sư phụ chăng?