Chương 1416: Điểm ngoặt trong cuộc đời
- Ha ha, cho dù có ra sao, dù gì cũng đã nghiên cứu phát triển thành công, vậy thì tiếp theo đây em hãy ngồi đợi mà kiếm tiền đi, tiểu phú bà!
Hàn Thanh Thanh cười hì hì nói:
- Vậy chẳng phải em nằm cũng thu được tiền rồi sao?
Tần Dương ôm eo nhỏ mảnh khảnh của Hàn Thanh Thanh, bàn tay đã bắt đầu cư xử xấu:
- Nếu em cảm thấy nằm không thoải mái, vậy thì anh nằm cũng được, anh không ngại!
Hàn Thanh Thanh giơ tay véo Tần Dương một cái:
- Đẹp chết anh!
Tần Dương cười khà khà:
- Đơn giản nhất chính là bán kỹ thuật độc quyền lấy tiền, chẳng qua ấy mà, đó là thương nhân thuần túy, quá không có cảm giác thành tựu và cảm giác tham gia, cho nên anh dự định tìm một số người hợp tác, tự mình làm!
Hàn Thanh Thanh không hề bất ngờ trước quyết định của Tần Dương, mỉm cười nói:
- Anh dự định tìm ai? Hay là vẫn như con đường trước kia sao, nhập cổ phần kỹ thuật trung tâm, sau đó ném sự vụ cho người khác, bản thân chiếm cổ phần trên danh nghĩa... Chẳng qua chuyện này anh dự định khống chế cổ phần không?
Tần Dương trả lời khẳng định:
- Khẳng định phải khống chế cổ phần, dù sao anh có kỹ thuật, hơn nữa tài chính cũng không yếu, không cần phải để người khác khống chế cổ phần, để cho người khác có quyền khống chế mà lên tiếng.
Hàn Thanh Thanh hiểu rất rõ tính cách của Tần Dương, hắn có thể đưa ra nhiều lợi ích như vậy, nhưng hắn cũng đặt ra yêu cầu bản thân càng có nhiều sự khống chế trong đó hơn, như vậy hắn có thể có càng nhiều không gian có thể dựa vào sử dụng, càng có nhiều sự lựa chọn không.
Tần Dương từng nói hắn làm rất nhiều chuyện, cũng không phải vì kiếm được nhiều tiền hơn, mà là vì để bản thân có nhiều quyền lợi có thể lựa chọn hơn, có quyền được nói không với nhiều chuyện bất công và không muốn làm hơn.
- Anh dự định tìm ai vậy?
Hàn Thanh Thanh ngược lại không vì bản thân có cổ phần ở Hurricane mà quan tâm chuyện này, cô chỉ đơn thuần là rất hiếu kỳ mà thôi.
Tần Dương bật cười:
- Vẫn chưa quyết định, dì của anh nói sẽ không tham gia, anh định thử hỏi ba nhà Lôi gia, Yến gia và Long gia. Long gia là một trong những gia tộc mạnh nhất Trung Hải, lời của Lôi gia và Yến gia đều có trọng lượng trong cả quan trường và thương trường, không nói tới phương diện khác, chỉ mấy nhà bọn họ hợp tác lại ở Trung Hải này về cơ bản không có vấn đề gì mà không giải quyết được.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Vậy chẳng phải em sẽ phát tài cùng anh rồi sao?
Tần Dương cười khà khà nói:
- Đúng vậy, còn một năm rưỡi nữa là tốt nghiệp, đợi tới khi chúng ta tốt nghiệp rồi, hạng mục này chắc chắn đã hoàn toàn khởi công rồi, em cứ an tâm lấy tiền hoa hồng là được, không tới hai năm thì em chính là một tiểu phú bà gia thế tỉ tỉ rồi...
Hàn Thanh Thanh ôm Tần Dương, tiến sát tới gần hôn một cái, cười nói:
- Được thôi, vậy em lây ánh sáng của anh, đời này không cần lo lắng vì tiền nữa, có thể làm một số chuyện bản thân muốn làm rồi.
Tần Dương gật đầu:
- Mọi người cố gắng kiếm tiền không phải là vì càng tự do thêm một chút hay sao, có anh ở đây, đời này em mãi mãi sẽ không cần lo lắng tới vấn đề tiền bạc, em chỉ cần tự hỏi xem bản thân thích làm gì, em muốn làm gì thì làm là được rồi, không hề có bất kỳ áp lực và gánh nặng gì, có vấn đề gì còn có anh ở sau lưng em.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, tựa sát vào lòng Tần Dương:
- Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước kia, em bỗng nhiên cảm thấy có chút vui mừng khi gã sát thủ kia tới giết anh lúc trước, đúng lúc em ở bên cạnh anh, sau đó mới có sự kiện bắt cóc về sau, cũng bởi vậy lần trải qua hành trình trên biển cùng anh đó sẽ là thứ mà người khác có thể cả đời cũng không được trả qua...
Hàn Thanh Thanh hơi dừng lại một chút, rồi ngửa mặt lên nhìn Tần Dương, hai mắt lóe sáng như hai vì sao:
- Cũng chính vì trải qua lần hoạn nạn nguy hiểm kia, em mới thực sự đi vào trong tim anh, đúng không?
Tần Dương thản nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, cuộc đời của anh không giống với người thường, làm những chuyện như vậy, gặp phải chuyện như thế phần nhiều cũng đều không phải những gì mà người bình thường có thể thừa nhận được, ít nhất người thường sẽ không đối mặt với cái chết. Chẳng qua anh cũng biết không chừng một ngày nào đó anh sẽ không còn trên...
Hàn Thanh Thanh trừng liếc Tần Dương:
- Không nên nói bậy.
Tần Dương giơ tay lên úp lên gương mặt của cô, tiếp tục nói:
- Chiếu theo lẽ thường mà nói, anh tìm một người tu hành bầu bạn, có rất nhiều chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn một chút, ví dụ đơn giản nhất như giết người, có người muốn giết anh, đương nhiên anh sẽ giết người khác, cũng giống như trong thời kỳ cổ đại người giang hồ âm thầm báo thù, nhưng cuộc sống, giáo dục hay quan niệm của người bình thường không giống với bọn anh, bọn họ có thể rất khó tiếp nhận một bộ phận bọn anh, có lẽ dù ngủ cùng một giường, cô ấy cũng sẽ nghĩ chồng của mình là hung thủ giết người, hai tay dính đầy máu tươi...
Hàn Thanh Thanh nhíu mày:
- Em không nghĩ như vậy.
Tần Dương dịu dàng ôm lấy gương mặt của Hàn Thanh Thanh:
- Anh biết, vấn đề khi nãy thật ra quả thật đã hỏi tới điểm chính rồi, nếu như không có lần đó, cho dù anh và em ở bên nhau, anh cũng sẽ không nói cho em biết đâu, nói đơn giản thì anh sẽ không cho em biết một mặt khác của anh, anh sẽ chỉ bày ra mặt người bình thường với em mà thôi.
- Cũng chính vì lần đó em biểu hiện ra sự trấn định và dũng cảm, hoàn toàn đánh động tới trái tim của anh, mặc dù em chỉ là một người bình thường, nhưng em lại có được sự trấn định và dũng khí mà rất nhiều người không có được. Em có thể tiếp nhận cách sống của một người không giống người thường như anh, em không e ngại vì anh mà có thể tổn thương tới em, thậm chí còn có thể chết.
- Xinh đẹp như vậy, dịu dàng đến nhường ấy, có thể hiểu và chấp nhận mặt khác người của anh, anh có lý do gì để không rung động chứ?
Hàn Thanh Thanh cắn môi, trong ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Cô thích đàm luận những lời thổ lộ tình cảm với Tần Dương, cô thích được nghe một số lời nói chân thật, cho dù những lời này có thể đôi lúc sẽ không êm tai, nhưng đều là những lời chân thật!
- Nếu như không có lần trải nghiệm đó, em nghĩ đến cuối cùng có lẽ anh sẽ đến Văn Vũ Nghiên nhỉ?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Cuộc sống không có nếu như, anh và cô ấy cũng coi như nói chuyện rất hợp ý nhau, hơn nữa cũng từng trải qua một số chuyện, chẳng qua cha của cô ấy hoàn toàn không đồng ý, nếu thật sự muốn ở bên nhau thì e rằng sẽ có rất nhiều khó khăn...
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Không phải anh đã gặp cả cha mẹ của cô ấy rồi sao, hơn nữa đến thăm ăn cơm cũng không chỉ có một lần.
Tâm trạng của Tần Dương lập tức có phần phức tạp, dù sao quả thật giống như lời Hàn Thanh Thanh nói, cũng đến nhà của Văn Vũ Nghiên rồi, hơn nữa còn từng nói với Văn Vũ Nghiên một số lời, nhưng đến cuối cùng cả hai cũng chẳng thể đi được tới cuối cùng.
Một khi đã nói tới Văn Vũ Nghiên rồi, Tần Dương cũng thản nhiên nói tới lời mời tối ngày mai:
- Ngày hôm nay Văn Vũ Nghiên đã gọi điện thoại cho anh, hẹn anh ăn cơm, nói là có chuyện muốn nói với anh, anh và cô ấy đã hẹn với nhau tối mai rồi.
Vẻ mặt của Hàn Thanh Thanh không thay đổi, cười nói:
- Vậy anh đi ăn đi, có lẽ là chuyện của công ty chăng, cô ấy không phải đảm nhận chức giám đốc đó sao?
Tần Dương trả lời không xác định:
- Cô ấy chưa nói, anh cũng không biết là chuyện gì, gặp rồi mới biết được.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, không hỏi lại việc này nữa:
- Khi nào thì đi?
- Ngày mốt.
Tần Dương bất lực giải thích:
- Tổ chức thi đấu lôi đài ở Nhật Bản đã làm chậm trễ một khoảng thời gian quá dài...
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Vậy em không đi tiễn anh nữa, ngày mai em cũng không qua nữa, hẹn năm sau gặp.
Tần Dương chớp mắt, mỉm cười nói:
- Vậy là anh phải đi một khoảng thời gian rất dài không được gặp em đấy, nhớ... em thì phải làm sao đây?
Tiếng nói của Tần Dương kéo một hơi dài, trong đó ngập tràn ám hiệu.
Hàn Thanh Thanh cắn môi:
- Vậy thì anh phải quý trọng thời gian tối nay đấy...