Chương 1420: Chiêu bài sống
Thu Tư giữ kín miệng như bưng, Tần Dương cũng không thám thính tới bất cứ nội dung thực tế nào.
Tần Dương cũng không bất ngờ trước kết quả này.
Tần Dương đặt điện thoại di động xuống, nhún vai với Văn Vũ Nghiên đang mang vẻ mặt thất vọng ngồi phía đối diện:
- Đành chịu thôi, tôi chung quy vẫn là người ngoài.
Văn Vũ Nghiên cũng có hơi thất vọng. Cô vốn dĩ còn kỳ vọng tầng quan hệ Tần Dương - Mạc Vũ này, nói không chừng có thể khiến mẹ cô nói chút gì đó, nhưng hiển nhiên mẹ của cô cũng không có ý định nói ra bất cứ điều gì.
- Haiz, cũng không biết khi nào chuyện này mới có thể được giải quyết...
Tần Dương an ủi:
- Dì Thu không phải đã nói rồi sao, chuyện của cặp đôi sẽ nhanh chóng được giải quyết, cô yên tâm làm việc là được.
Văn Vũ Nghiên trợn mắt liếc nhìn Tần Dương:
- Yên tâm làm việc, kiếm tiền thay cho ông chủ anh sao?
Tần Dương cười phá lên:
- Đã lâu không gặp, công việc vẫn thuận lợi chứ?
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Cũng may, công ty mới rất có tính khiêu chiến, chẳng qua nguồn vốn đầy đủ, chất lượng vững vàng, quan hệ cũng đủ, quả thật không khó khăn như trong tưởng tượng, hơn nữa anh hiện giờ đã nổi tiếng toàn quốc, quả thật chính là một chiêu bài sống di động đấy.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Chiêu bài sống ư, có hiệu quả không?
- Hiệu quả đương nhiên vô cùng tốt, nhất là chuyến hành trình tới Nhật Bản lần này của anh. Từ sau khi toàn bộ người Trung Quốc chú ý tới lôi đài thi đấu anh tổ chức ở Nhật Bản, tôi đã lập tức để người tuyên truyền trên mạng, truyền lệnh chuyển toàn bộ hàng tồn của Thi Nhã, mà hiệu quả cũng vô cùng rõ ràng. Tôi đã xem số liệu doanh thu lấy được từ bộ phận tiêu thụ, mấy loại sản phẩm gần đây của công ty đều thể hiện dấu hiệu tăng vọt rõ ràng. Anh hiến số lượng văn vật thắng được ở lôi đài thi đấu, đấu thắng danh y của Nhật Bản, hiệu quả quảng cáo đáng tin hơn nhiều so với minh tinh lưu lượng gì đó!
Tần Dương cười ha ha nói:
- Như vậy không phải rất tốt sao?
Văn Vũ Nghiên chau mày nói:
- Quả thật tốt, nhưng công ty và hình tượng của một người cùng trói buộc với nhau, đây chưa chắc đã là chuyện gì tốt.
Tần Dương nhíu mày:
- Ví dụ như?
Văn Vũ Nghiên thuận miệng giải thích:
- Mọi người mua một món hàng hóa, nhân tố có tính quyết định không phải vì nó có chất lượng tốt hơn so với các sản phẩm cùng loại, giá trị có tính cao hơn, mà là vì thích ông chủ của dòng sản phẩm đó, mua hàng vì tâm thái yêu thích này. Như vậy một ngày nào đó xảy ra chuyện gì, dẫn tới hình tượng của ông chủ xảy ra sự thay đổi, sau đó người tiêu thụ không thích nữa thì sao?
Tần Dương gật đầu, hiểu ra được ý trong lời Văn Vũ Nghiên nói:
- Ý của cô là lo lắng sau này tôi xảy ra chuyện gì tổn hại tới hình tượng của bản thân, từ đó sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới lượng tiêu thụ của sản phẩm công ty, chính là như ý câu thành ngữ thành cũng chết mà bại cũng chết sao?
Ánh mắt của Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Đúng vậy, nhưng rất hiển nhiên anh cũng không có ý định đẩy hình tượng của mình lên thành thần thoại, thậm chí anh còn nhiều lần từ bỏ tăng danh vọng, tăng sự sùng bái mà biến thành không e ngại gì tạo thành quảng cáo trong thời khắc quan trọng nhất, loại bỏ sự sùng bái gần tới mức thần thoại của mọi người đối với anh, điểm này tôi vẫn rất bội phục anh đấy.
Tư Đồ Hương cười ha ha nói:
- Sao giống như ai ai cũng biết ý định của tôi vậy, tôi vốn cho là tôi làm rất bí mật rồi chứ.
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Ai ai theo lời anh nói phần nhiều là người quen thuộc bên cạnh anh, biết tính cách của anh thì tất nhiên có thể đoán được mục đích của anh, nhưng người không quen có lẽ sẽ đúng như kỳ vọng của anh, cho rằng anh là một thương nhân đầu đuôi rõ ràng, một lòng kiếm tiền. Chẳng qua lần này anh quyên tặng số lượng văn vật giá trị mấy tỉ không ràng buộc, như vậy sợ rằng muốn bôi đen bản thân cũng không dễ dàng đâu.
Tần Dương rất tùy ý nói:
- Thật ra tôi cũng không lo lắng nhiều như vậy, tôi chỉ không muốn bị người khác nhìn chằm chằm, hoặc bị kẻ thất đức bắt cóc. Tôi chỉ muốn làm những chuyện tôi muốn làm, chứ không phải đi làm những việc người khác muốn tôi làm. Từ trước đến nay việc bò lên thần đàn danh vọng có mấy ai có kết cục tốt chứ, tôi vẫn nên làm người bình thường thì tốt hơn.
Văn Vũ Nghiên bưng ly rượu lên, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Tần Dương:
- Tôi mời anh, vì sự sảng khoái và thoải mái của anh.
Tần Dương và Văn Vũ Nghiên cùng cụng một cái, uống một hớp lớn, đặt ly rượu xuống, cầm đũa lên dùng bữa:
- Có phải cảm thấy tôi vẫn có chút mị lực riêng không?
Tần Dương chỉ thuận miệng trêu chọc một câu, nhưng bất ngờ là Văn Vũ Nghiên lại nghiêm túc gật đầu:
- Đúng, anh là người rất có mị lực, là người đáng tin cậy, anh kéo cao đường dự đoán về đàn ông trong lòng tôi, sau này nếu như tôi không gả đi được, tối thiểu anh phải chịu một nửa trách nhiệm!
Tần Dương hơi có chút kinh ngạc:
- Hả, khen tôi như vậy sao, cô làm vậy khiến tôi rất bất ngờ đấy.
Văn Vũ Nghiên khẽ cười nói:
- Tôi chưa bao giờ nói dối, cũng sẽ không gắng hết sức nịnh nọt chỉ vì anh là ông chủ đâu.
Tần Dương phất tay cười nói:
- Đừng nhắc tới hai chữ ông chủ này nữa, tập đoàn Thi Nhã với tiêu thụ đủ được bao nhiêu, cô mới là người đi làm công không được thì trở về lại thừa kế khối tài sản mấy chục tỉ đấy, cô mới giống bà chủ hơn!
Văn Vũ Nghiên bật cười vui vẻ trước lời nói của Tần Dương, điều này đương nhiên cô biết rất rõ rồi.
- Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt chúng ta đã quen biết được hai năm rưỡi rồi, vậy mà thay đổi của anh quá lớn rồi. Hai năm rưỡi anh bắt đầu từ con số không, đến bây giờ dưới trướng đã có rất nhiều công ty, ban đầu là sản xuất sản phẩm bảo vệ sức khỏe Thiểm Điện, sau đó là tập đoàn Thi Nhã, vận chuyển Hoa Thông, điện ảnh truyền thông Hoa Long, gia thế hàng tỉ, cá nhân anh cũng từ không có danh tiếng gì thành người tu hành, thần y, nghệ sĩ piano... nổi tiếng khắp Trung Quốc. Tôi cảm thấy tôi đã là người chơi đùa rồi, nhưng anh còn chơi đùa nhiều hơn so với tôi đấy.
Văn Vũ Nghiên nói như vậy, Tần Dương ngẫm lại thấy như vậy cũng đúng, quả thật cũng có mấy phần cảm khái.
Điều hắn nghĩ tới ngược lại không phải là trong hai năm qua bản thân đã kiếm được bao nhiêu tiền, thu được danh tiếng lớn cỡ nào, điều mà hắn nghĩ tới chính là những nguy hiểm bản thân đã gặp được trong hai năm qua là bao nhiêu.
Gặp phải tình cảnh bị sát thủ tấn công, từng trúng cổ độc, trúng kịch độc, bị người ta treo thưởng truy nã cái mạng, bị kẻ khác ức hiếp... Đoạn đường đi của hắn trong thời gian qua quả thật không dễ dàng gì.
Cũng may hiện tại danh tiếng của Tần Dương cũng đã phát triển, thực lực cũng tăng lên, ai muốn âm thầm xử lý hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng như trước. Ở một mức độ nào đó thì hiện nay hắn có năng lực tự bảo vệ bản thân, dù sao cao thủ trên Siêu Phàm chung quy cũng không phải người tu hành bình thường, số lượng cũng không nhiều.
- Tôi là truyền nhân của Ẩn Môn, không phải tôi muốn chơi đùa, mà là bị người khác ép buộc. Tôi không chơi sẽ phải gục ngã, thậm chí là chết...
Trong ánh mắt của Văn Vũ Nghiên thể hiện mấy phần hiểu rõ. Trước kia vì liên quan tới cô, Tần Dương và Vũ Văn Đào đánh nhau, thiếu chút nữa đã chết, nếu như Tần Dương chỉ là một người bình thường thì sợ rằng đã sớm bị Vũ Văn Đào hành hạ vô cùng chật vật rồi. Những đối thủ và kẻ địch mà Tần Dương gặp phải có thể lợi hại hơn nhiều so với Vũ Văn Đào.
Hàn huyên với Tần Dương một lúc, tâm trạng vẫn luôn buồn bực của Văn Vũ Nghiên lập tức thả lỏng, thoải mái hơn nhiều.
Mặc dù vấn đề vẫn chưa được giải quyết, nhưng có người chia sẻ và an ủi, dù chỉ là lắng nghe, thì sự buồn bực trong lòng này cũng được giảm bớt đi rất nhiều rồi.
Văn Vũ Nghiên nhìn vào hai mắt sáng ngời của Tần Dương ngồi đối diện, trong lòng bỗng nhiên dâng trào mấy phần cảm xúc ngạc nhiên.
Việc này bản thân cô không nói với Kiều Vi, nhưng lại nguyện ý kể cho Tần Dương nghe, thật sự là vì có liên quan tới Mạc Vũ sao, hoặc là trong tiềm thức của cô đã tin tưởng Tần Dương rồi?