Chương 1421: Bất cẩn sái chân
Sau khi cả hai đã ăn cơm xong, Tần Dương chủ động thanh toán.
- Cô lái xe à?
Văn Vũ Nghiên lắc đầu:
- Khi tôi ra ngoài chuẩn bị uống rượu, cho nên ngồi taxi tới... Anh vội vàng muốn trở về sao?
Tần Dương mỉm cười:
- Không vội.
Văn Vũ Nghiên liếc nhìn Tần Dương:
- Hàn Thanh Thanh không đợi anh sao?
Tần Dương thẳng thắn trả lời:
- Cô ấy biết tối nay tôi và cô cùng ăn cơm, tối nay cô ấy ở trong ký túc xá trường học, không dự định tới đây.
Văn Vũ Nghiên bật cười:
- Đổi chỗ uống tiếp chứ?
Tần Dương cười nói:
- Cô có được không đấy?
Văn Vũ Nghiên bĩu môi nói:
- Mặc dù tôi rất ít khi uống rượu, nhưng anh cũng đừng xem thường tửu lượng của tôi được không hả?
Tần Dương sảng khoái nói:
- Tôi đây không phải sợ cô uống say sao, nếu cô không có vấn đề gì thì đương nhiên tôi không có vấn đề gì rồi... Đi đâu đây?
- Tới quán bar đi, náo nhiệt chút.
Tần Dương nhìn ra được ngày hôm nay Văn Vũ Nghiên muốn phát tiết tất cả sự bực tức và khó chịu trong lòng ra ngoài, dù sao cha mẹ của cô mâu thuẫn nghiêm trọng như vậy, chắc chắn cô cũng không vui vẻ gì, đồng thời cũng không thể giúp được bất cứ chuyện gì, cái loại cảm giác này chắc chắn không dễ chịu gì.
- Được!
Tần Dương lái xe, hai người cùng đi tới một quán bar khá nổi tiếng.
Trong quán bar cảnh tượng truy hoan hưởng lạc, có nhiều nam nữ trẻ tuổi ăn mặc đủ kiểu dáng khác nhau tràn ngập trong không gian quán bar, trung tâm sàn nhảy, một loạt nam nữ đang tùy ý vặn vẹo thân người nương theo sự chỉ dẫn, điều khiển của DJ.
Hai người Tần Dương được nhân viên đón tiếp sắp xếp vào chỗ ngồi, gọi rượu và quà vặt.
Chuyện nên nói khi ăn cơm cũng đã nói gần như đủ rồi, đến nơi đây đều là âm nhạc bùng nổ, uống rượu, nhảy...
Văn Vũ Nghiên trước tiên ngồi uống rượu với Tần Dương. Hai người uống được khoảng chừng nửa chai rượu ngoại, sau đó Văn Vũ Nghiên dần dâng trào hào hứng, cởi áo khoác của mình, đứng dậy:
- Đi, đi nhảy đi.
Tần Dương lắc đầu:
- Cô đi đi, tôi không thích nhảy.
Văn Vũ Nghiên không nói không rằng, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Tần Dương, kéo hắn đứng dậy:
- Anh còn trẻ, mà sao tính tình đã giống như mấy cục già rồi. Đi, đi nhảy với tôi đi, anh phải làm hộ hoa sứ giả cho tôi, tôi cũng không muốn đối phó với những gã quỷ tới gần kia đâu!
Tần Dương bất lực đi theo Văn Vũ Nghiên bước vào sàn nhảy. Trên sàn có không ít người đang nhảy múa, có một người nhảy bật lên, có nam nữ ôm nhau nhảy, có nữ nữ nắm tay nhau, khá là chật chội.
Văn Vũ Nghiên uống nhiều rượu, rất hào hứng, uốn éo thân người nương theo giai điệu bài nhạc rock nặng trước mặt Tần Dương, Tần Dương bất lực thả lỏng cơ thể, cũng vặn vẹo theo, đâu thể đứng trong sàn nhảy mà chẳng di chuyển gì được chứ.
Văn Vũ Nghiên vốn dĩ chính là một đại mỹ nữ với dáng vẻ họa quốc ương dân, cởi áo khoác ngoài, mặc trên người chiếc áo cổ chữ V ôm trọn bờ mông thể hiện đường cong mê người, cho dù ánh sáng trên sàn nhảy khá âm u, nhưng vẫn hấp dẫn một vòng ánh mắt của đám đàn ông xung quanh, chỉ có điều nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi cùng liền không có ai tiến lên bắt chuyện.
Nhảy tới nửa đường liền xảy ra một chút ngoài ý muốn. Mấy người sau lưng Văn Vũ Nghiên hẳn đều là người quen, nhảy nhót, đùa giỡn, một cô gái trong nhóm đó đẩy người đàn ông một cái, người đàn ông kia huých lưng tới, đúng lúc đụng phải Văn Vũ Nghiên, Văn Vũ Nghiên mất cảnh giác, chân lảo đảo, thân người lập tức ngã nhào tới hướng Tần Dương.
Tần Dương gần như theo bản năng trong nháy mắt giang hai tay ra, Văn Vũ Nghiên lập tức nhào vào trong lòng Tần Dương.
Tần Dương vươn tay bắt được cánh tay của Văn Vũ Nghiên, đỡ lấy cô, nửa trên của hai người hoàn toàn ép sát lẫn nhau, thậm chí Tần Dương có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại của cô, trong khoảnh khắc trong lòng không kiềm chế được mà nổi gợn sóng.
Văn Vũ Nghiên cũng có chút ngượng ngùng. Cô cuống quít đứng dậy khỏi lồng ngực của Tần Dương, không ngờ một chân vừa đứng ổn định thì đã lại lập tức lảo đảo một cái, lập tức vang lên một tiếng thảm thương, thân người dựng thẳng một lần nữa ngã vào trong lòng của Tần Dương.
Tần Dương nhìn thấy động tác của cô, đại khái cũng biết chân của cô đau, vươn tay bắt lấy cánh tay của cô, đỡ cô đứng thẳng người dậy.
Người đàn ông nhìn thấy Văn Vũ Nghiên ngã sấp xuống liền vội vàng xoay người, tay chân luống cuống xin lỗi:
- A, mỹ nữ, thật xin lỗi, bất cẩn đụng phải cô rồi, cô không sao chứ...
Khuôn mặt của Văn Vũ Nghiên ửng hồng vịn lấy tay của Tần Dương đứng dậy, nhưng chân phải chỉ hơi chạm xuống mặt đất, không dám dùng sức, nhìn thấy người đàn ông kia cuống quít xin lỗi, thái độ thành khẩn, quả thật cũng không phải cố ý, lập tức phất tay áo nói:
- Thôi, các bạn cẩn thận một chút đi.
Tần Dương cũng không truy cứu, dù sao người đàn ông kia quả thật cũng là vô ý, Văn Vũ Nghiên vốn dĩ cũng chưa từng bị trẹo chân, là cô quá sốt ruột đứng dậy, ngược lại chân giẫm một cái mới bị trẹo một chút, khiến vết thương càng bị nặng thêm.
- Đỡ lấy cánh tay của tôi, đi xuống nghỉ ngơi trước.
- Ừ!
Văn Vũ Nghiên không dám phô trương, ngoan ngoãn vịn lấy cánh tay của Tần Dương, bước từng bước đi về hướng vị trí của mình.
- Sao rồi, đau lắm sao?
Trên gương mặt của Văn Vũ Nghiên rõ ràng có nét đau đớn, khẽ gật đầu một cái:
- Hình như trẹo chân rồi.
Tần Dương vỗ vị trí bên cạnh trên sô pha:
- Nâng chân của cô lên, tôi kiểm tra một chút.
Văn Vũ Nghiên nâng chân phải của mình lên, Tần Dương lấy di động mở đèn pin ra, kéo tất của Văn Vũ Nghiên xuống, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, Văn Vũ Nghiên liền kêu đau. Dưới ánh đèn, nơi mắt cá chân chân phải của cô đã sưng phồng lên.
Tần Dương thu lại điện thoại, cười khổ nói:
- Chân trẹo rồi, phải xử lý một chút... Rượu này không thể uống nữa, tôi đưa cô về đi!
Văn Vũ Nghiên biểu lộ có phần ngượng ngùng, là cô đề nghị muốn tới quán bar uống rượu, không ngờ bản thân bị trẹo chân?
- Đã làm phiền anh rồi.
Văn Vũ Nghiên quả thật cũng không quá khách khí với Tần Dương, dù sao cô đã thành như thế này rồi, không nói tới kiên quyết thuê xe tự trở về cũng đã rất khó, hơn nữa với tính cách của Tần Dương, sao có thể để một mình cô đi thuê xe về nhà được?
- Đi thôi!
Tần Dương đỡ Văn Vũ Nghiên rời khỏi quán bar, nâng cô ngồi lên ghế phó lái, sau đó khởi động xe rời đi, lái về hướng nhà của Văn Vũ Nghiên.
Một đường đi thẳng tới nhà của Văn Vũ Nghiên, Tần Dương đỡ Văn Vũ Nghiên vào tới cửa nhà.
- Anh trực tiếp đưa tôi lên phòng đi, trong nhà tôi không có người đâu.
Tần Dương gật đầu, đỡ Văn Vũ Nghiên đi lên tầng, thuận miệng hỏi:
- Cha của cô đâu?
- Đi công tác rồi, nói là phải mấy ngày mới về.
Tần Dương ồ một tiếng, thầm nghĩ xem ra mâu thuẫn lần này náo loạn lớn thật sự, nếu không với mức độ Văn Ngạn Hậu coi trọng Thu Tư như vậy, vợ mình đã tức giận tới mức chạy về nhà mẹ đẻ rồi, hắn ta còn đâu tâm tư nhàn nhã đi công tác chứ?
Lần này Văn Ngạn Hậu có khí phách như vậy, có phải chứng minh có một số việc đã không cách nào lui bước được, hoặc là hắn ta không muốn lui bước hay không?
Tần Dương dìu Văn Vũ Nghiên vào trong phòng của cô, để cô ngồi bên cạnh giường.
Đây là lần đầu tiên Tần Dương bước vào gian phòng của Văn Vũ Nghiên.
Căn phòng cũng không tính là lớn, nhưng rất lưu tâm trong việc trang hoàng, màu sắc căn phòng tới cách trang trí... đều rất có ý vị của nữ giới, trên chiếc giường rộng rãi kia còn đặt một con gấu ôm cực lớn nữa.
Ánh mắt Tần Dương nhìn tới con gấu ôm cực lớn kia, sắc mặt lập tức có phần cổ quái.
Văn Vũ Nghiên đã bao nhiêu tuổi rồi mà trên giường còn đặt gấu ôm, như vậy không phải có ý là cô còn thích ôm gấu ngủ buổi đêm đó sao?