Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1411 - Chương 1422: Khách Không Mời Mà Đến

Chương 1422: Khách không mời mà đến
 

- Trước đó tôi đã kiểm tra qua, không bị thương tới xương cốt, một đến hai ngày sẽ khỏi... Đúng rồi, trong nhà cô có đá thì có thể chườm lạnh một chút, trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ không được dùng nước nóng chườm, cũng không được dùng sức xoa bóp vết thương, như vậy sẽ khiến thương trong người càng nghiêm trọng hơn...

Tần Dương đưa rượu thuốc trong tay cho Văn Vũ Nghiên, cẩn thận dặn dò, chẳng qua hắn còn chưa nói hết lời thì đã bị Văn Vũ Nghiên cắt ngang.

- Tủ lạnh dưới tầng có đá... Tần Dương, anh làm người tốt đến cùng, giúp tôi một chút đi, dáng vẻ này của tôi xuống dưới sợ là có chút khó khăn...

Tần Dương có hơi do dự, Văn Vũ Nghiên đã tiếp tục nói:

- Anh đỡ tôi một chút, tôi đi rửa chân trước. Yên tâm đi, chân của tôi không thối đâu.

Văn Vũ Nghiên đã nói như vậy rồi, đương nhiên Tần Dương không tiện cự tuyệt nữa. Thật ra hắn do dự chẳng qua cũng chỉ vì cảm thấy quan hệ giữa hai người vốn có chút đặc biệt, cho nên chủ động tránh hiềm nghi mà thôi.

- Được!

Văn Vũ Nghiên rửa sạch chân, Tần Dương cầm một chiếc khăn lông đến phòng bếp, tìm ít đá trong tủ lạnh rồi dùng khăn mặt bọc lại, sau đó đi lên trên tầng, bắt đầu chườm vết thương cho Văn Vũ Nghiên.

Cảm giác lạnh buốt kích thích nơi mắt cá chân của Văn Vũ Nghiên, nơi mắt cá chân vốn dĩ cảm thấy đau xót của Văn Vũ Nghiên lập tức mát lạnh hẳn, cảm giác đau đớn cũng lập tức giảm bớt đi nhiều.

Văn Vũ Nghiên dựa nửa người nơi đầu giường, nhìn Tần Dương với dáng vẻ nghiêm túc chườm mắt cá chân cho mình, giống như có thứ gì đó đột ngột đâm trúng tim của cô.

Tần Dương là người đàn ông đầu tiên trừ người thân ra bước vào phòng của cô, cũng là người đàn ông đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy với cô trong khoảng thời gian dài.

Văn Vũ Nghiên vẫn luôn đặt tinh lực của bản thân ở phương diện sự nghiệp, đều tỏ thái độ rất lãnh đạm trước tình yêu và hôn nhân, không cảm thấy sốt ruột một chút nào. Cho dù trước kia có từng tiếp xúc với Tần Dương, nhưng cô cũng biểu hiện rất thản nhiên, ôm tâm thái tùy duyên, chưa bao giờ nghĩ tới muốn chủ động trong tình yêu cả.

Có lẽ bởi vì bị kích thích khi cha mẹ cãi nhau, hoặc giả là vì uống nhiều rượu, khiến mạch suy nghĩ của cô thoáng có chút trôi nổi.

Trẹo chân, vấn đề này không lớn, Tần Dương giúp cô chườm đá, điều này nói ra cũng không phải chuyện gì quá lớn. Giúp đỡ bạn bè cũng có thể làm được tới bước này, nhưng Văn Vũ Nghiên cảm thấy trong khoảnh khắc đó tâm tình của bản thân giống như đã xảy ra một chút biến hóa một cách khó hiểu.

Giống như một hạt mầm trồi từ dưới lớp đất bùn lên, lộ ra chồi non.

Nếu như lúc trước bản thân hơi chủ động một chút, có lẽ giờ phút này Tần Dương hẳn đã là bạn trai của cô rồi nhỉ?

Văn Vũ Nghiên nghĩ tới đây, trong lòng đột ngột kinh ngạc.

Bản thân cô đang suy nghĩ cái gì vậy?

Tần Dương hiện giờ đã có bạn gái rồi!

Bản thân cô lúc trước đều đã không đón nhận rồi, hiện giờ lại có suy nghĩ như vậy, như thế chẳng phải là tự vả mặt mình rồi sao?

Gương mặt của Văn Vũ Nghiên lập tức đỏ ửng. Cô cắn nhẹ môi, cúi đầu, không dám nhìn Tần Dương nữa, chẳng qua trái tim trở nên rối bời bởi suy nghĩ bất chợt ban nãy, giống như cơn cuồng phong thổi loạn cành liễu rủ vậy.

Tần Dương nghiêm túc chườm đá một lúc, sau đó thu tay về, dặn dò giống như bác sĩ bình thường:

- Sáng mai cô chườm đá thêm một chút, hẳn sẽ tốt hơn nhiều đấy, khi ngủ kê thứ gì đó dưới chân, để chân được nâng cao lên một chút, trong hai ngày này không được quá dùng sức khiến vết thương nặng hơn, chờ tới khi vết sưng đã hoàn toàn tiêu bớt là có thể đi bộ thích hợp rồi.

Văn Vũ Nghiên khẽ ừ, giọng nói nhỏ tới mức giống như muỗi kêu vậy.

Ánh mắt của Tần Dương có hơi kỳ quái liếc mắt nhìn dáng vẻ có chút quái lạ của Văn Vũ Nghiên, ánh mắt một lần nữa nhìn tới con gấu ôm khổng lồ trên giường:

- Cô đã lớn như vậy rồi mà ngủ còn ôm gấu ôm à?

Gương mặt vốn đỏ ửng của Văn Vũ Nghiên lập tức càng đỏ hơn:

- Từ nhỏ đến lớn đã quen rồi, giống như có bạn bè ở bên cạnh vậy.

Tần Dương bật cười, lúc này không nói thêm gì nữa, đứng dậy, ném khối đá vào trong bồn rửa tay, hong khô khăn.

- Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi trở về đây!

Văn Vũ Nghiên cắn môi:

- Ngày mai anh sẽ đi Ba Lan sao?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng vậy, chuyến bay chiều mai, sau đó về thẳng Kinh Thành mừng năm mới, chúc mừng năm mới vui vẻ cô trước nhé!

Trong lòng Văn Vũ Nghiên dâng lên mấy phần không nỡ. Cô rất muốn mở miệng nói Tần Dương ở lại đây sống, dù sao phòng khách trống, trong nhà không có người. Nhưng lý trí của cô vẫn kìm nén được sự xúc động của bản thân, khẽ nói:

- Được, vậy anh về sớm đi, ngày hôm nay cảm ơn anh, đợi sang năm tôi mời anh ăn cơm.

- Được!

Tần Dương cũng không khách sáo, cười đáp ứng một tiếng, tiện tay vẫy vẫy:

- Đi đây!

Văn Vũ Nghiên nhìn Tần Dương tiêu sái bước ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng bước chân của hắn dần dần biến mất, cuối cùng nghe được âm thanh cửa chính đóng lại, trong lòng Văn Vũ Nghiên đột ngột có mấy phần trống trải.

Trong nhà dù sao cũng vẫn có người, mẹ sẽ luôn ở nhà, có lẽ vì hiện giờ trong nhà không có ai, cho nên mới có loại cảm giác trống rỗng, không an toàn này đi.

Đúng, nhất định là vậy!

Văn Vũ Nghiên cởi bỏ quần áo của mình, mặc lên bộ đồ ngủ nhẹ nhàng, chui vào trong ổ chăn, tắt đèn, ôm chặt chú gấu ôm bên cạnh, ép buộc bản thân phải nhắm mắt lại.

Ngày hôm nay đã uống quá nhiều rượu, luôn suy nghĩ lung tung, mau chóng đi ngủ thôi, tỉnh ngủ sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.

Tần Dương lái xe rời khỏi căn biệt thự, lên xe, nổ máy, mở đèn xe.

Đèn xe xuyên qua bóng tối, chiếu về phía đằng xa, nắm tay nắm tay lái của Tần Dương đột ngột dừng lại, ánh mắt liếc nhìn về phía chỗ rẽ cách đó không xa.

Một chiếc xe ô tô màu đen không hề hấp dẫn chút nào đỗ ở vị trí rẽ, ban nãy khi đèn xe của Tần Dương đảo qua, Tần Dương thấy được rõ ràng trong xe có người đang ngồi.

Tần Dương đánh giá một vòng, nơi này đều là khu biệt thự, khoảng cách giữa mỗi căn rất xa, vị trí chiếc xe ô tô màu đen kia đỗ có phần khéo, rất không bị chú ý tới, nếu không phải đúng lúc ánh đèn đảo qua, ánh mắt của Tần Dương có lợi hại vượt xa người thường, thì căn bản cũng không thể nhìn thấy rõ ràng được.

Gần vị trí này chính là biệt thự của Văn gia, hơn nữa từ vị trí kia vừa vặn có thể nhìn thấy được căn biệt thự của Văn gia, người ngồi trong xe kia lẽ nào là Ôn gia tới giám sát căn biệt thự sao?

Nghĩ đến điểm này, lòng cảnh giác của Tần Dương lập tức dâng lên.

Nửa đêm giám sát biệt thự của Văn gia, như vậy là muốn làm gì?

Hiện giờ trong Văn gia chỉ có một Văn Vũ Nghiên bị đau chân, nếu như những kẻ này có tâm bất chính, thì một cô gái bình thường yếu đuối như Văn Vũ Nghiên chống đỡ thế nào được?

Tần Dương nổ máy xe, xe lăn bánh chạy về hướng bên ngoài.

Xe chạy qua hai khúc quanh, Tần Dương liền đỗ xe lại dưới một tán cây trong bóng tối âm u, tắt đèn, bản thân âm thầm xuống xe, loanh quanh một vòng, vòng về biệt thự Văn gia theo một hướng khác, lại âm thầm mò vào bên trong biệt thự Văn gia, giống như một chú vượn linh hoạt mò mẫm vào trong biệt thự Văn gia.

Hắn tìm một vị trí bí mật, im lặng ngồi yên, lẳng lặng chú ý chiếc xe trong bóng tối kia, lặng lẽ chờ đợi.
Bình Luận (0)
Comment