Chương 1428: Anh nhập ma rồi!
Trong phòng sách.
Thu Tư xoay người, nhìn Văn Ngạn Hậu vào theo sau, vẻ mặt vắng lặng mà nghiêm túc.
- Những kẻ kia hẳn là nhằm về anh nhỉ?
Văn Ngạn Hậu nhíu mày:
- Không biết được thân phận, làm sao anh có thể xác định là nhắm tới ai?
Thu Tư lạnh lùng nói:
- Gần đây không phải anh có hành động lớn gì đó sao, đắc tội với người ta, bị người ta tìm tới cửa rồi đi, những kẻ kia hoặc là muốn giết chết Nghiên Nghiên trả thù anh, hoặc chính là bắt Nghiên Nghiên dùng để làm con tin ép anh cúi đầu...
Vẻ mặt của Văn Ngạn Hậu thể hiện không rõ ràng, trầm mặc không lên tiếng.
Ánh mắt của Thu Tư nhìn chằm chằm Văn Ngạn Hậu, bỗng nhiên khẽ thở dài một hơi:
- Anh kinh doanh đứng đắn không tốt sao, vì sao phải đi làm những việc oai môn tà đạo, chẳng lẽ anh không biết loại chuyện này một khi bị phơi bày ra ánh sáng, anh sẽ vạn kiếp bất phục đấy?
Văn Ngạn Hậu nhìn Thu Tư, ánh mắt hơi có chút dao động, trầm mặc một chút, sau đó mới rốt cục mở miệng:
- Anh là một người đàn ông.
Thu Tư nhíu mày:
- Cũng bởi vì anh không có cách nào tu hành sao?
Văn Ngạn Hậu trầm giọng nói:
- Thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, trong tay nắm giữ sức mạnh mới có được quyền đứng trên kẻ khác, nếu không thì chính là người vì đao kiếm, bản thân vì thịt cá, mặc cho kẻ khác chém giết, bất kể anh có lợi hại tới đâu, thì khi người tu hành vừa ra tay đã có thể phá hủy được tất cả, luật pháp chỉ có thể trói buộc người thường, căn bản không trói buộc được bọn họ.
Thu Tư nghiến răng:
- Bởi vì năm đó anh và Mạc Vũ đánh nhau, vì anh không phải người tu hành, vì anh thất bại, cho nên anh mới đi trên con đường cực đoan như vậy sao? Mặc dù Thu gia không coi là gia tộc hào môn đẳng cấp trong giới tu hành, nhưng trên một mẫu ba phân đất ở Trung Hải này, anh làm việc chính đáng, hợp pháp, có ai còn có thể gây tổn thương được cho anh hay sao?
Văn Ngạn Hậu nhìn chằm chằm Thu Tư, lặp lại một lần nữa:
- Anh là một người đàn ông!
Thu Tư nổi giận hầm hầm nói:
- Đúng, anh là một người đàn ông, cho nên anh cảm thấy mượn lực từ gia tộc của vợ chính là một loại sỉ nhục sao?
Văn Ngạn Hậu thản nhiên nói:
- Thu gia quả thật rất mạnh, rất có thực lực, nhưng đó là Thu gia, không phải lực lượng của Văn gia, nếu anh mượn lực lượng của Thu gia chung quy phải ăn nói khép nép, người Thu gia mặc dù thích em, nhưng em chung quy cũng chỉ là một người phụ nữ, là người phụ nữ đã gả ra ngoài, em cũng không khống chế được lực lượng của Thu gia, anh không muốn ăn nói khép nép, cũng không muốn vì chuyện của anh mà em phải về nhà mẹ đẻ ăn nói khép nép...
Vẻ mặt của Thu Tư phức tạp, sự tức giận trên gương mặt giảm đi:
- Với tính cách của anh mà có loại suy nghĩ như vậy em có thể hiểu được, nhưng chẳng lẽ anh chưa từng suy xét tính nguy hiểm của loại chuyện này sao, đã bước sai một bước thì chính là vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục...
Văn Ngạn Hậu gật đầu, hắn ta hiểu được những gì Thu Tư nói, hắn ta cũng biết Thu Tư quan tâm tới mình, thầm oán hắn ta, nhưng sự việc khác hắn ta có thể cúi đầu với Thu Tư, nhưng chỉ riêng việc này hắn ta không muốn cúi đầu.
- Em không cần lo lắng, anh làm việc gì đều có cân nhắc trong lòng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Thu Tư căm tức nhìn Văn Ngạn Hậu:
- Sẽ không xảy ra chuyện? Vậy chuyện tối ngày hôm qua nói như thế nào đây, cao thủ Siêu Phàm ra tay đối phó với Nghiên Nghiên, nếu không phải số mệnh an bài, đúng lúc Tần Dương ở đó, dùng mạng mình cứu Nghiên Nghiên, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Khi nhắc tới Văn Vũ Nghiên, cơ mặt của Văn Ngạn Hậu cũng hơi run rẩy.
Bất kể Văn Ngạn Hậu có bao nhiêu ý kiến với thầy trò Mạc Vũ, bất kể hắn ta có cách nhìn thế nào với Thu gia, Văn Vũ Nghiên là con gái của hắn ta, là cô con gái duy nhất, cho dù tính tình của hắn ta ngang ngược, có dã tâm đến thế nào, có thể bỏ lại rất nhiều thứ, nhưng riêng điều này hắn ta không cách nào vứt bỏ được.
Khi biết được tin con gái của mình bị tập kích, trong lòng Văn Ngạn Hậu vừa sợ hãi vừa tức giận, còn cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn không xảy ra việc gì...
Thu Tư nhìn ra được vẻ mặt phức tạp của Văn Ngạn Hậu, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Tại sao không lùi một bước đi, Thiên Bác của anh hiện đang phát triển rất tốt, hoàn toàn không cần phải làm chuyện phi pháp, nhân lúc hiện tại còn chưa xảy ra việc thì anh lui thân đi, không xảy ra xung đột lợi ích, đương nhiên cũng sẽ không có mâu thuẫn, người khác cũng sẽ không nhìn chằm chằm anh, hơn nữa sau này cũng sẽ không còn có nỗi lo về sau...
Văn Ngạn Hậu hít một hơi thật sâu, ánh mắt thoáng có hai phần dao động, trong lòng có một tia do dự, nhưng điều này cũng chỉ ảnh hưởng trong một khoảng thời gian ngắn, trong lòng hắn ta rất nhanh kiên định lại một lần nữa.
- Sự việc xảy ra anh sẽ nhanh chóng giải quyết, anh sẽ phái người âm thầm bảo vệ Nghiên Nghiên và em...
Thu Tư vốn thấp thỏm mong chờ nhìn Văn Ngạn Hậu, nhưng sau khi nghe đáp án của Văn Ngạn Hậu rồi, trong mắt của Thu Tư ảm đạm hơn hai phần, Văn Ngạn Hậu tránh né không đáp, vậy thì đã nói rõ hắn ta cũng không nguyện ý rút lui như lời Thu Tư nói, hắn ta còn muốn tiếp tục đi tiếp.
Ánh mắt của Thu Tư ảm đạm hơn:
- Phía Nghiên Nghiên em sẽ phái người bảo vệ, không cần anh quan tâm, bản thân em sẽ bảo vệ em, cũng không cần anh lo lắng, anh bận rộn chuyện của anh đi thôi.
Văn Ngạn Hậu nghe thấy được lời nói lãnh đạm của Thu Tư, đã biết Thu Tư rất thất vọng về câu trả lời của mình.
Trái tim của Thu Tư rất lạnh rồi.
Tâm trạng của Văn Ngạn Hậu cũng có mấy phần bực bội:
- Đây là việc anh tự làm, không có liên quan gì với gia đình của chúng ta cả, em không thể hiểu cho anh một chút sao, nếu như ban đầu anh không tạo ra Dragon Slayer, không có những người kia trợ giúp, Thiên Bác có thể phát triển được nhanh như vậy sao, có thể phát triển cho tới mức độ ngày nay sao?
Thu Tư lãnh đạm nói:
- Thương trường như chiến trường, cái đó em hiểu, nhưng tóm lại mọi người phải dựa theo quy tắc nhất định. Anh lợi dụng thủ đoạn bỉ ổi để đạt được mục đích của bản thân, từ đó tìm được cơ hội không ngừng bành trướng, đấy gọi là thành công gì. Nghĩ tới trong khi anh tạo ra sự nghiệp không biết đã thấm đẫm máu tươi của không biết bao nhiêu người vô tội, em thật sự hết cách bình tâm tĩnh khí đối xử với anh, điều này không liên quan tới tình cảm giữa chúng ta, em chỉ không thể tiếp nhận chồng của mình là một người như vậy!
Văn Ngạn Hậu hít một hơi thật sâu, nổi giận hầm hầm nói:
- Trên đời này đều là người tu hành làm chủ tất cả, bọn họ khống chế tài nguyên, nếu như anh không có đủ sức mạnh, thì cạnh tranh với bọn họ thế nào. Anh không có cách nào tu hành, còn không có gia thế hiển hách, muốn mời chào cao thủ bán mạng cho anh cũng rất khó, con mắt của bọn họ lúc nào cũng cao hơn đầu, chướng mắt người thường như anh, đã như vậy thì anh sẽ sử dụng tiền đập, chung quy có một số người vẫn nguyện ý bán mạng vì tiền, cho dù bọn họ bị mang tiếng xấu, cho dù bọn họ là kẻ ác, nhưng bọn họ hữu dụng đối với anh, có thể giúp anh làm chuyện anh muốn làm!
- Trên đời này nào có trắng đen rõ ràng như vậy, những người ở đỉnh cao kia có mấy ai gia thế sạch sẽ trước giờ chưa từng làm việc ác kia chứ? Chẳng qua chỉ là thắng làm vui thua làm giặc mà thôi. Ban đầu anh thất bại tới mức nát bét, đó là sự nhục nhã trong cuộc đời của mình, khi ấy anh đã từng thề, anh phải khống chế lực lượng càng to lớn hơn, anh không muốn lại bị người khác chà đạp dưới chân!
Văn Ngạn Hậu hơi dừng lại một chút, trầm giọng nói:
- Em có biết hiện giờ lực lượng anh nắm giữ trong tay cường đại không, anh muốn hủy diệt một gia tộc tu hành bình thường quả thật rất dễ dàng...
Thu Tư nhìn thấy được dáng vẻ phấn chấn của Văn Ngạn Hậu, thần sắc thất vọng trong mắt càng rõ ràng hơn.
- Anh nhập ma rồi, anh còn tiếp tục như vậy thì đến cuối cùng một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện.
Văn Ngạn Hậu ngóc đầu, nói như chém đinh chặt sắt:
- Anh có chừng mực!
Thu Tư lắc đầu, xoay người đi ra ngoài:
- Nếu em nói anh đã không muốn nghe nữa, như vậy thì anh tự giải quyết cho tốt đi...