Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1416 - Chương 1427: Sao Có Thể Trùng Hợp Như Vậy?

Chương 1427: Sao có thể trùng hợp như vậy?
 

- Tiểu Tần, mau tới ăn sáng đi.

Tần Dương đi xuống cầu thang đúng lúc hai mẹ con Thu Tư và Văn Vũ Nghiên đang bày bữa sáng lên bàn ăn.

Tần Dương cười nói:

- Buổi sáng tốt lành.

Thu Tư mỉm cười xoa tay:

- Tối hôm qua ngủ có ngon không?

- Rất tốt, một giấc đến bình minh.

Văn Vũ Nghiên nhìn hai mắt Tần Dương sáng ngời mỉm cười, ánh mắt thoáng có phần phức tạp, bất chợt cúi đầu, dựa vào động tác bày đồ ăn sáng mà khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Tối ngày hôm qua Văn Vũ Nghiên và Thu Tư đã trò chuyện với nhau rất nhiều, rượu cồn kích thích cộng thêm gặp phải sự kiện kinh hãi khiến tâm trạng của Văn Vũ Nghiên phiêu diêu. Lần đầu tiên cô cảm giác một loại tiếc nuối khi bản thân đã để lỡ mất Tần Dương, sự tồn tại của Hàn Thanh Thanh khiến Văn Vũ Nghiên cho dù có chút tâm tư cũng chỉ có thể dừng lại.

Sự tự ái và lòng kiêu ngạo không cho phép cô làm ra loại chuyện phá hoại tình cảm của người khác, cho dù cô chưa nói tới có bao nhiêu giao tình với Hàn Thanh Thanh, nhưng vì liên quan tới Tần Dương, cho dù có quen biết thì quan hệ cũng không tệ lắm.

Có lẽ như vậy cũng tốt, chí ít có viên châu ngọc như Tần Dương tới trước, như vậy ánh mắt của cô khi nhìn đàn ông sẽ càng soi mói hơn. Mặc dù có thể tám năm, mười năm không gặp được người đàn ông khiến cô động tâm, thì cô cũng không sốt ruột, cô cũng an tâm phát triển sự nghiệp của mình hơn.

Suy cho cùng, sâu tận trong xương tủy của Văn Vũ Nghiên vẫn là một trái tim sự nghiệp của một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, cô khá lãnh đạm trước tình cảm, cô càng thích thú đánh trận và khống chế trên thương trường hơn, không thích làm một bà chủ nhà bồng trẻ nhỏ chờ đợi người đàn ông của mình tan làm trở về nhà.

Về phương diện tiếp xúc với đàn ông, Hàn Thanh Thanh hiển nhiên làm tốt hơn rất nhiều so với Văn Vũ Nghiên, mà đến cả bản thân Văn Vũ Nghiên cũng phải thừa nhận điểm này.

Một đêm trò chuyện, ngày hôm sau Văn Vũ Nghiên tỉnh lại đã một lần nữa khôi phục lại sự trầm tĩnh và lý trí, giấu toàn bộ trong lòng những suy nghĩ lộn xộn khó phân được rõ ràng kia đi, đặt ký ức phấp phới khi thân thể hai người tiếp xúc đầy màu hoa đó, có lẽ vào lúc nửa đêm không người thì trái tim sẽ lại tiếp tục lơ lửng, tạo nên cảm xúc phiêu bồng đen xen phức tạp.

Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, ánh mắt của Văn Vũ Nghiên đã khôi phục lại sự trong sạch, ân cần hỏi han:

- Vết thương của anh thế nào rồi?

Tần Dương mỉm cười nhìn Văn Vũ Nghiên:

- Chữa thương một thời gian ngắn, ngủ một giấc là đã tốt hơn nhiều rồi, ngực cũng không còn thấy khó chịu nữa... chân của cô thế nào rồi?

Văn Vũ Nghiên khẽ cười nói:

- Đã bớt sưng hơn rất nhiều rồi, chắc hẳn một đến hai ngày là được.

Tần Dương cười nói:

- Nếu chân đau thì ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đi, nếu công ty thực sự có chuyện gì thì cũng có thể qua video văn phòng giải quyết.

Văn Vũ Nghiên gật đầu:

- Phải, đang dự định xin nghỉ một ngày đây.

Trước lời mời của Thu Tư, Tần Dương ngồi xuống, cùng hai mẹ con ăn bữa sáng, hắn cũng không cảm thấy bị gò bó, nhai nuốt ngấu nghiến đến khi no.

Thu Tư nhìn động tác tiêu sái, tự nhiên của Tần Dương, tâm trạng cũng có phần phức tạp.

Thu Tư và Mạc Vũ năm đó đã bỏ lỡ nhau, khiến trong lòng cô luôn có sự tiếc nuối cả đời. Chẳng qua bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, hiện giờ Mạc Vũ đã có Long Nguyệt, trong lòng Thu Tư ngược lại vui mừng một chút, chẳng qua đám hậu bối cùng tuổi này dường như lại gặp phải con đường cũ mà bọn họ đã từng đi rồi.

Tần Dương mới tới Trung Hải, thể hiện ý của Mạc Vũ, Thu Tư cũng không ngăn cản, tùy ý hai người phát triển, nhưng cơ duyên xảo hợp, quan hệ giữa Tần Dương và Văn Vũ Nghiên tiến triển rất tốt, nhưng dường như từ đầu đến cuối đến chỉ thiếu một chút, Tần Dương nhanh chóng vùng lên, thể hiện thiên phú và năng lực vô cùng mạnh của bản thân, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã tỏa sáng rực rỡ, hiển nhiên là Mạc Vũ phiên bản năm đó, thế nhưng lần này không ngờ có thêm một Hàn Thanh Thanh.

Lúc trước giữa Thu Tư và Mạc Vũ đã có thêm một Văn Ngạn Hậu, hiện giờ giữa Tần Dương và Văn Vũ Nghiên lại có thêm một Hàn Thanh Thanh... Có lẽ đây là số mệnh chăng?

Cho dù là Văn Ngạn Hậu nhìn Tần Dương thế nào, Thu Tư vẫn luôn khá là yêu thích Tần Dương, ban đầu là vì hắn là đệ tử của Mạc Vũ, sau đó là vì biểu hiện của bản thân Tần Dương, một người đàn ông ưu tú như vậy xứng đáng với đứa con gái ưu tú của Thu tư, hoàn toàn là ông trời tác hợp.

Chẳng qua hiện giờ xem ra cũng chỉ đành tùy duyên mà thôi.

- Tiểu Tần, ngày hôm nay con còn phải đi Ba Lan, dì cũng không giữ con lại thêm nữa, ăn xong dì sẽ bảo tài xế đưa con về.

Tần Dương cười nói:

- Dì Thu không cần khách khí như vậy, con lái xe là về rồi.

- Không sao, dù sao cũng không xa lắm, cứ quyết định như vậy đi.

Tần Dương thấy Thu Tư kiên quyết như vậy đành bất lực đáp ứng:

- Được, cảm ơn dì Thu.

Thu Tư cười nói:

- Khách khí với dì cái gì chứ.

Sau khi ăn xong, Tần Dương chào từ biệt Văn Vũ Nghiên, rời khỏi Văn gia, hắn còn phải về nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tới Ba Lan.

Tần Dương rời đi không bao lâu, một chiếc xe lái vào trong biệt thự Văn gia, sắc mặt của Văn Ngạn Hậu khi xuống xe rất lạnh.

Văn Ngạn Hậu bước nhanh vào trong nhà, liền nhìn thấy hai mẹ con Thu Tư và Văn Vũ Nghiên đang ngồi trên ghế sô pha. Nghe thấy tiếng bước chân, Văn Vũ Nghiên quay đầu, trên gương mặt thể hiện vẻ mặt vui mừng.

- Cha!

Văn Vũ Nghiên nhìn con gái mình, vẻ mặt nghiêm túc có hơi thả lỏng một chút.

- Nghiên Nghiên, con không sao chứ... Nhận được điện thoại, cha đã bay chuyến sớm nhất về đây.

Văn Vũ Nghiên lắc đầu:

- Con không sao.

Văn Ngạn Hậu quay đầu nhìn Thu Tư, trầm giọng nói:

- Là ai đã ra tay, có manh mối gì không?

Ánh mắt Thu Tư có thâm ý liếc nhìn Văn Ngạn Hậu, giọng điệu bình tĩnh trả lời:

- Không có manh mối, đối phương hẳn đã sớm lên kế hoạch ra tay với Nghiên Nghiên rồi, may mắn hôm qua Tần Dương đưa Nghiên Nghiên về, phát hiện có người rình Văn gia, âm thầm ở lại, cuối cùng mới cứu được Nghiên Nghiên, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng được!

Văn Ngạn Hậu nhíu mày, có chút nghi hoặc nói:

- Tần Dương? Sao trùng hợp như vậy, những kẻ kia sớm không ra tay, muộn không ra tay, đúng lúc tên đó tới thì đụng phải?

Vẻ mặt Thu Tư biến đổi, giọng nói trở nên lạnh hẳn đi:

- Anh có ý gì, chẳng lẽ anh cảm thấy kẻ ra tay thông đồng với Tần Dương diễn trò hay sao?

Văn Vũ Nghiên cũng nhanh chóng phản biện:

- Cha, cha nghĩ gì vậy chứ, điều đó tuyệt đối là không thể nào! Ngày hôm qua là con khi đó bị đau chân, anh ấy mới đưa con vào nhà, khi đi ra phát hiện có người trốn ở trong góc rình nhà của chúng ta, hơn nữa khi đó anh ấy vì cứu con còn bị một kẻ đánh cho phun máu, quần áo bị máu phun lên đều còn ở đây đây.

Văn Ngạn Hậu bị hai mẹ con Thu Tư chĩa mũi nhọn, khóe mắt hơi chớp chớp, giọng điệu buông lỏng một chút:

- Cha không có ý gì khác, chỉ thảo luận một chút mà thôi, bản thân cha cũng không tin, dù sao căn bản cũng không có gì hay ho cả.

Thu Tư lạnh lùng nhìn vào hai mắt của Văn Ngạn Hậu:

- Em biết anh vẫn có thành kiến rất lớn đối với thầy trò Mạc Vũ, nhưng lần này Tần Dương thật sự đã cứu Nghiên Nghiên, có thể nói là ân nhân cứu mạng của con bé, cho dù không bảo anh làm gì, nhưng chung quy hẳn nên luôn biết ơn, chứ không phải đổi trắng thay đen, lấy oán trả ơn.

Văn Ngạn Hậu nhếch mày, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng nói gì về việc này, dù sao bản thân hắn ta cũng cảm thấy đề xuất này có hơi hoang đường, chẳng qua hắn ta có tính đa nghi, cộng thêm trong lòng có thành kiến, đương nhiên điều đầu tiên mà hắn ta nghĩ tới chính là tự biên tự diễn, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy được?

Thu Tư đứng dậy khỏi ghế sô pha:

- Tới phòng sách đi, có một số việc em muốn nói với anh một chút!
Bình Luận (0)
Comment