Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1415 - Chương 1426: Thật Ra Quả Thật Đúng Là Không Sợ Gì Cả

Chương 1426: Thật ra quả thật đúng là không sợ gì cả
 

Thu Tư là người của hào môn tu hành Thu gia, bản thân cũng là cao thủ tu hành, nếu Thu Tư đã dẫn người trở lại, thì Tần Dương cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Chỉ là Tần Dương cũng không vội vã nghỉ ngơi, hắn còn phải nói chuyện với Thu Tư một chút đã.

Cảnh sát cũng đã tới, sau khi tiến hành theo trình tự thông thường liền rời đi, Tần Dương mở miệng nói:

- Dì Thu này, con muốn trò chuyện riêng với dì một chút.

Thu Tư hơi sững sờ, bỗng nhiên gật đầu nói:

- Được... dì đưa Nghiên Nghiên trở về phòng trước.

Thu Tư đưa Văn Vũ Nghiên đi đứng không tiện trở về phòng, cặp nam nữ trung niên mà Thu Tư dẫn theo tới cũng được sắp xếp chỗ ở lại, sau đó một mình Thu Tư trở lại phòng khách.

- Đợi lâu rồi, Tiểu Tần... con có gì muốn hỏi dì sao?

Tần Dương cân nhắc ngôn từ một chút, khẽ mở miệng nói:

- Dì Thu có nghi ngờ đối tượng nào qua lần tấn công này không?

Thu Tư cau mày, biểu lộ dường như đang suy tư, lại như đang do dự:

- Chuyện xảy ra đột ngột, tạm thời không có bất cứ đầu mối nào.

Tần Dương khẽ nói:

- Con vốn dĩ dự định bắt bọn họ ép hỏi, không ngờ đối phương lại là cao thủ Siêu Phàm... Nhưng có thể điều động cao thủ Siêu Phàm, đây cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Thu Tư tán đồng:

- Đúng, mặc dù cao thủ thực lực Siêu Phàm cả Trung Hoa cũng không ít, nhưng có thể đến được thực lực Siêu Phàm đều là nhân vật có mặt mũi, có thể làm ra chuyện bắt cóc che mặt như vậy, hoặc là vì mục đích to lớn nào đó, hoặc có người còn mạnh hơn sai khiến...

Tần Dương hỏi thăm:

- Vũ Nghiên cũng không tu hành, chỉ là một người bình thường, cũng không kết thù kết oán với ai tới mức độ đó, chắc hẳn kẻ ra tay vốn dĩ không phải muốn đối phó với Vũ Nghiên, mục tiêu mà bọn chúng thật sự nhắm tới hẳn là dì Thu hoặc là chú Văn, dì Thu cũng không giao thiệp, can dự chuyện bên ngoài nữa, nghĩ tới cũng không có khả năng lớn... Chú Văn có phải đã đắc tội với kẻ nào lợi hại rồi không?

Hai mắt Thu Tư chớp chớp:

- Việc này khi nãy trên đường về dì cũng đã gọi cho chú Văn của con rồi, ông ấy cũng tỏ vẻ rất bàng hoàng, cũng không có bất cứ đầu mối nào, có lẽ những kẻ này muốn bắt cóc Văn Vũ Nghiên, dùng để uy hiếp chú Văn chăng?

- Rất có thể, chú Văn kinh doanh rất lớn, một lần hợp tác hay mỗi hợp đồng đều tới mấy trăm triệu, thậm chí vài tỉ, không ngoại trừ khả năng có kẻ vì muốn đạt được một mục đích nào đó mà bí quá hóa liều.

Uy hiếp Văn Ngạn Hậu?

Đạt được mục đích gì đây?

Tin tức mà Tần Dương biết được quá ít, cũng không có nguồn để suy đoán.

- Dì Thu, Vũ Nghiên nói dì và chú Văn cãi nhau, nói từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy hai người mâu thuẫn lớn như vậy... Hai người vẫn tốt chứ?

Thần sắc của Thu Tư hơi có vẻ phức tạp:

- Một chuyện khó nói lắm.

Tần Dương an ủi:

- Ừ, cặp đôi cãi nhau là chuyện bình thường, đợi tới khi cơn tức giận qua đi là tốt thôi.

Thu Tư khe khẽ thở dài một hơi, trong ánh mắt có phần u sầu:

- Con cũng không cần quan tâm cho chúng ta đâu, con ra ngoài phải cẩn thận một chút.

Trước đó Tần Dương muốn nói chuyện riêng với Thu Tư chính vì muốn thám thính một số chuyện của Văn Ngạn Hậu từ Thu Tư, nhưng Thu Tư rất kín miệng, hoàn toàn không để lọt bất cứ thông tin nào, Tần Dương cũng hết cách rồi.

- Cảm ơn dì Thu đã quan tâm... chuyện của Vũ Nghiên dì dự định làm như thế nào?

Thu Tư lo lắng nói:

- Tạm thời cũng không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể để người bảo vệ bên cạnh con bé, chỉ cần con bé không đơn độc đi một mình yên lặng tới chỗ không người thì hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Thu gia là hào môn tu hành, có năng lực cực lớn, bọn họ muốn tìm mấy cao thủ tới bảo vệ Văn Vũ Nghiên cũng không phải khó khăn gì. Tần Dương cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy:

- Được, vậy con đi nghỉ ngơi trước vậy.

- Được! Có gì cần con cứ nói với dì, đừng coi mình là người xa lạ.

- Được.

Sau khi Tần Dương rời đi, Thu Tư ngồi trong phòng khách, vẻ mặt lập tức lạnh đi.

Thu Tư ngồi dựa người trên ghế sô pha, híp hai mắt lại, không hề di chuyển, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc lâu sau, Thu Tư mới khoan thai thở dài một hơi, đứng dậy, đi lên tầng.

Thu Tư đi đến phòng của Văn Vũ Nghiên, nghe ngóng, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó mở cửa.

Văn Vũ Nghiên nằm trên giường, quả nhiên vẫn chưa ngủ.

Đột ngột xảy ra chuyện lớn như vậy, tâm trạng của cô khó bình ổn được, sao có thể nhanh chóng đi ngủ được?

Nhìn thấy Thu Tư bước vào cửa, Văn Vũ Nghiên ngồi dậy trên giường:

- Mẹ!

Trên gương mặt của Thu Tần Dương thể hiện nụ cười ôn nhu:

- Thăm con một chút, không ngủ được sao?

Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng:

- Trong đầu đủ loại ý nghĩ ngổn ngang, nhất thời không ngủ được...

Thu Tư cười nói:

- Có muốn tối nay mẹ ngủ với con không?

Hai mắt Văn Vũ Nghiên sáng lên:

- Được đó, con cũng tiện tâm sự với mẹ.

- Mẹ đi đổi bộ đồ ngủ.

Thu Tư nhanh chóng đổi xong đồ ngủ, một lần nữa vào phòng của Văn Vũ Nghiên, lên giường, Văn Vũ Nghiên xoay người ôm Thu Tư.

Thu Tư nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc của Văn Vũ Nghiên, ánh mắt bỗng nhiên cứng lại.

Thu Tư đã nhìn thấy được bộ đồ ngủ bông dính đầy máu.

- Rất sợ hãi nhỉ?

Văn Vũ Nghiên ngẩng đầu lên, cắn môi, khẽ nói:

- Thật ra cũng không sợ hãi lắm, chỉ có khoảnh khắc khi choàng tỉnh đó mới rất sợ, nhưng lập tức nghe thấy giọng nói của Tần Dương nên con bỗng nhiên không sợ nữa...

Hai mắt của Thu Tư chớp chớp:

- Tại sao lại như vậy?

Văn Vũ Nghiên khẽ nói:

- Vì con biết anh ấy rất lợi hại, biết anh ấy ở đó tất sẽ bảo vệ được con, không khiến con bị chút thương tổn nào, sự thật cũng là như thế.

Thu Tư khẽ hỏi thăm:

- Khi ấy cậu ta ôm con chạy?

Văn Vũ Nghiên gật đầu:

- Có hai người xâm nhập, anh ấy xung đột một chút với đối phương, sau đó dùng một tay ôm lấy con từ trên giường bỏ chạy, nhảy từ phòng khách sân thượng xuống, vì để chạy trốn mà anh ấy đã đỡ một quyền của đối phương, phun ra máu...

Tầm mắt của Thu tư nhìn tới bộ đồ ngủ:

- Mẹ thấy rồi... ngày mai ném vào máy giặt sạch sẽ là được rồi.

- Không cần giặt...

Văn Vũ Nghiên bật thốt thành lời, bất chợt nhìn thấy ánh mắt sáng lên của Thu Tư, dù có phần xấu hổ, nhưng vẫn thản nhiên trả lời:

- Con muốn giữ lại, coi như là một kỷ niệm.

Thu Tư như suy nghĩ gì đó nhìn Văn Vũ Nghiên:

- Kỷ niệm ư, có thể, dù sao trong trong thời đại phù hoa này, có thể gặp được người đàn ông có thể vì mình mà không màng sống chết không có mấy người... có phải con đã động tâm với cậu ta rồi hay không?

Văn Vũ Nghiên cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới mở miệng trả lời:

- Con chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhưng ở trong lòng của anh ấy, con cảm thấy rất an toàn, hơn nữa nội tâm ngập tràn sự cảm động, giống như lời mẹ nói, mấy năm nay có rất nhiều người kết hôn đều là sống riêng rẽ qua ngày, muốn gặp được một người đàn ông có thể không màng sống chết vì mình thật sự không dễ dàng...

Thu Tư khẽ thở dài:

- Vốn dĩ con và cậu ấy rất có thể sẽ trở thành một đôi, chỉ là hiện giờ giữa con và cậu ấy đã có thêm một Hàn Thanh Thanh, dựa theo tính cách trọng tình trọng nghĩa của Tần Dương, sợ là có chút khó...

Văn Vũ Nghiên trầm mặc mấy giây, mơ hồ nói:

- Hoạn nạn mới thấy được lòng người, những lời này quả thật rất có lý, ngày hôm nay con coi như đã hoàn toàn hiểu được tình cảm giữa Tần Dương và Hàn Thanh Thanh, còn có chuyện gì cảm động lòng người hơn so với việc cùng chung hoạn nạn, trải qua sinh tử kia chứ?
Bình Luận (0)
Comment