Chương 1425: Sự sắp xếp của vận mệnh
Văn Vũ Nghiên thay xong quần áo, sau đó lại đi cùng Tần Dương về tới phòng khách.
- Anh thật sự không sao đó chứ, có gì mà tôi có thể làm được không?
Văn Vũ Nghiên gặp phải kịch biến, mặc dù trong lòng có chút kinh hoàng, nhưng cô vẫn không loạn.
Cô không biết xử lý chuyện như thế này, cho nên cô trực tiếp hỏi Tần Dương, có gì cô có thể làm, sau đó nghe theo sự sắp xếp của Tần Dương.
Sắc mặt của Tần Dương hơi tái, cười nói:
- Không sao, chắc hẳn dì Thu sẽ nhanh chóng trở về đây, cô không cần lo lắng, không có chuyện gì.
Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng, cau mày nói:
- Rốt cuộc là ai muốn ra tay với tôi, ngoài ra, trước đó không phải anh đã đi rồi sao?
Tần Dương giải thích một chút nguyên nhân vì sao ở lại, hai mắt Văn Vũ Nghiên sáng lên:
- Anh vì lo lắng có người gây bất lợi cho tôi cho nên mới ở lại bảo vệ tôi sao?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Trong nhà cô chỉ có một mình cô, nếu thật sự có người xấu làm gì cô, cô căn bản không đề phòng được, tôi cũng muốn xác nhận một chút những kẻ kia có phải nhằm vào cô hoặc người nhà cô hay không. Vốn dĩ muốn bắt lại để hỏi, nhưng thực lực của bọn họ vượt qua dự đoán của tôi, nếu không chạy trốn mau, chỉ sợ đã bị bọn họ giết chết rồi.
Văn Vũ Nghiên cắn môi, tâm trạng vô cùng phức tạp. Khi bản thân còn đang ngủ say, Tần Dương lại đang âm thầm núp một chỗ, lẳng lặng bảo vệ vô, khi cô gặp nguy hiểm, hắn như một vị kỵ sĩ anh dũng một lần nữa cứu cô khỏi vòng vây nguy hiểm, bản thân hắn còn vì vậy mà bị thương tới mức phun máu.
Văn Vũ Nghiên không cách nào quên được cảm giác ấm áp khi ngụm máu tươi kia phun lên người mình, có lẽ cảm giác đó cả đời này cô đều sẽ không thể quên đi được.
Va chạm và chém giết, chạy trốn trong bóng tối, thân người bị đánh trúng lảo đảo, mặc dù Văn Vũ Nghiên không nhìn rõ lắm trong màn đêm u tối, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được là Tần Dương dùng chính cơ thể vững chắc của mình chặn lại tất cả nguy hiểm.
- Những gã kia là ai?
Tần Dương lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, đều đeo mặt nạ cả.
Tần Dương trả lời câu hỏi của Văn Vũ Nghiên, nhưng trong lòng vẫn đang suy tư, gã ra tay có thực lực Siêu Phàm, rốt cuộc là người của phương nào tới đây?
Chắc chắn không có liên quan gì tới hắn. Văn Vũ Nghiên vốn không phải người tu hành, cũng không thể đắc tội được với một cao thủ lợi hại như vậy, như vậy cũng chỉ có hai khả năng, Thu Tư hoặc Văn Ngạn Hậu.
Thu Tư đã sớm mặc kệ chuyện bên ngoài, nghĩ tới cũng sẽ không sinh ra thù hận với người khác lớn như vậy, có lẽ vẫn là Văn Ngạn Hậu có khả năng lớn hơn một chút.
Trùng hợp là mấy ngày trước Thu Tư và Văn Ngạn Hậu cãi nhau, như vậy có phải có liên quan tới chuyện này hay không?
Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm Tần Dương, khẽ nói:
- Anh đã cứu tôi rồi.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Có lẽ, đây là sự sắp đặt của số mệnh đi.
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên mỉm cười sáng ngời. Đúng vậy, việc này nói ra thật sự rất khéo, cô trùng hợp ngày hôm nay hẹn Tần Dương ăn cơm, trùng hợp cô muốn tới quán bar uống rượu rồi bị ngã đau chân, như vậy chỉ đành để Tần Dương đưa cô về, sau đó mới phát hiện có người rình rập biệt thự Văn gia, từ đó quyết định ở lại, cuối cùng là cứu được cô.
Nếu như ngày hôm nay cô không hẹn Tần Dương, nếu như cô không bị thương, như vậy ngày hôm nay cô sẽ ở nhà một mình, sự việc cô bị người ta bắt đi hoặc bị giết chết là chuyện ván đã đóng thuyền.
Có lẽ, giống như lời Tần Dương nói, đây thật sự là số mệnh.
Trong vận mệnh đã chú định cô phải tránh khỏi một kiếp này, trong số mệnh chú định Tần Dương sẽ cứu cô sao?
- Có lẽ là vậy, nhưng chung quy là anh liều mạng mới cứu được tôi...
Tần Dương mỉm cười nói:
- Không cần phải để trong lòng, chuyện lúc trước cô vì ở lại chăm sóc tôi mà bị kẻ khác đánh ngất xỉu trong bệnh viện cô đã quên rồi sao, như nhau cả thôi.
Văn Vũ Nghiên khẽ nói:
- Tôi chỉ bị đánh ngất xỉu, cũng không cứu anh.
Tần Dương cười nói:
- Ý của tôi là chúng ta coi như đã trải qua không ít chuyện, quan hệ có thể nói là sâu sắc hơn so với bạn bè bình thường, nên cũng đừng khách khí. Nếu hai chúng ta đổi lại cho nhau, cô cũng sẽ làm ra chuyện giống như vậy.
Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng, không nói thêm nữa, nhưng tâm trạng lại có chút phức tạp.
Cùng chung hoạn nạn sao?
Anh và Hàn Thanh Thanh tới bước cùng ở bên nhau chắc hẳn cũng vì khoảng thời gian trước kia cả hai đã cùng trải qua hoạn nạn cùng sống cùng chết sao?
Trong nội tâm của Văn Vũ Nghiên không hiểu sao lại có phần hâm mộ.
Hâm mộ đoạn tình yêu cùng chung hoạn nạn khắc cốt ghi tâm này của Tần Dương và Hàn Thanh Thanh.
Văn Vũ Nghiên trầm mặc hẳn, Tần Dương cũng không nói thêm lời nào, lẳng lặng vận dụng nội khí chữa thương.
Không bao lâu sau, âm thanh của động cơ xe vang lên, sau đó là một loạt những tiếng bước chân gấp gáp, Thu Tư bước nhanh đi vào trong nhà, sau lưng là một cặp nam nữ trung niên, đều mang ánh mắt sắc bén, bước đi trầm ổn, hiển nhiên đều là cao thủ tu hành.
Tiếng bước chân khiến Văn Vũ Nghiên đang trầm tư choàng tỉnh. Cô quay đầu nhìn thấy Thu Tư với vẻ mặt lo lắng, đứng dậy khỏi ghế sô pha:
- Mẹ!
Thu Tư bước nhanh đi vào, ánh mắt nhanh chóng đảo qua Văn Vũ Nghiên, nhìn thấy sắc mặt của cô ửng hồng, trên người cũng không bị thương, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Nghiên Nghiên, con không sao chứ?
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên nhìn tới Tần Dương ngồi bên cạnh:
- Con không sao, đều nhờ Tần Dương đã cứu con, anh ấy bị thương, còn phun ra máu, con lại không thể giúp được gì...
Thu Tư bước nhanh đi tới bên cạnh Tần Dương, nhìn thấy khuôn mặt Tần Dương có chút tái nhợt, trong ánh mắt ngập tràn sự cảm kích và ân cần:
- Tiểu Tần, thương thế của con thế nào rồi?
Tần Dương hít một hơi thật sâu, mở mắt, mỉm cười nói:
- Ra tay là một cao thủ Siêu Phàm, con trúng một quyền của gã, bị nội thương, nhưng cũng may tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là được.
Thu Tư thở dài một hơi, cảm kích nói:
- Tiểu Tần, chúng ta đều không phải người ngoài, lời khách sáo dư thừa dì cũng không nói nữa, lần này quả thật rất cảm ơn con, nếu không Nghiên Nghiên hoàn toàn không biết sẽ gặp phải chuyện như thế nào nữa.
Tần Dương cười nói:
- Dì Thu không cần khách khí, con và bản thân Vũ Nghiên chính là bạn bè, gặp phải chuyện như vậy đương nhiên không thể khoanh tay ngồi nhìn, chỉ là người ra tay có thực lực phi phàm, việc này hiển nhiên không phải một vụ án xâm nhập cướp bọc hoặc bắt cóc đâu, rất có thể là có mục đích rõ ràng là báo thù hoặc bắt cóc. Lần này bọn họ thất bại, còn phải đề phòng bọn họ ra tay lần tới nữa.
Sắc mặt của Thu Tư trở nên nghiêm trọng:
- Dì sẽ điều tra, về sau dì sẽ để người tới bảo vệ bên người Nghiên Nghiên, ngược lại là con, lần này phá hoại chuyện của những kẻ kia, không thể nói trước những kẻ đó có giận lây sang con hay không, nên chính bản thân con phải cẩn thận đấy.
Tần Dương cười nói:
- Dì Thu không cần lo lắng, con dù sao cũng có thực lực Thiên Nhân, mặc dù con không đánh lại được Siêu Phàm, nhưng con muốn chạy, dù là Siêu Phàm cũng chưa chắc đã ngăn cản được con.
Thu Tư gật đầu, vui mừng nói:
- Con bị thương rồi, thời gian lúc này cũng không còn sớm, ngày hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi.
Văn Vũ Nghiên cũng mở miệng nói:
- Đúng, chuyến bay của anh không phải chiều mai sao, anh ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai trở về lấy đồ vẫn kịp mà.
Thu Tư nghiêng đầu hỏi:
- Tiểu Tần con phải đi đâu à?
Tần Dương cười giải thích:
- Đi Ba Lan tham gia tranh tài dương cầm Chopin quốc tế.
- À à...
Thu Tư lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Tần Dương càng có thêm sự thưởng thức:
- Dì đã quên mất vụ này đấy, vậy con phải cố gắng lên, tranh thủ lấy giải nhất về, cho đến nay Trung Quốc mới lấy được hai lần thôi đấy.