Chương 1424: Tâm tư phiêu diêu
Tiếng kêu la của Tần Dương xé rách màn đêm yên tĩnh.
Ánh mắt của gã đuổi theo sau lưng Tần Dương biến đổi, bóng dáng nhảy xuống tầng nhanh như một cơn gió điên cuồng, dùng tốc độ cực nhanh đuổi tới hướng Tần Dương.
Nhưng động tác của Tần Dương quả thật vừa rất nhanh mà còn rất xảo trá. Khi gã kia vọt tới hướng bên cạnh Tần Dương thì Tần Dương đã kịp thi triển Huyễn Ảnh Bộ, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt gã, xuất hiện ở một phương hướng khác.
- Cứu mạng, giết người rồi.
Giọng nói của Tần Dương tiếp tục bay bổng trong không trung, xung quanh có không it căn nhà đã sáng đèn.
Gã đuổi theo vốn dự định đề khí bắt lấy Tần Dương, nhưng Tần Dương xảo trá không cho gã có cơ hội tiếp cận, giống như toàn thân đã bôi bùn nhão, vô cùng trơn trượt. Gã nhìn thấy xung quanh đã sáng đèn liền oán hận cắn răng, dừng bước.
- Đi!
Hai gã đeo mặt nạ dứt khoát rời đi, rất nhanh, chiếc xe kia khởi động, đi về hướng đường cái, lái xe mất hút vào trong màn đêm tối tăm.
Tần Dương dừng lại, há to miệng thở hổn hển.
Gã đeo mặt nạ khi nãy hẳn là một cao thủ Siêu Phàm, nhưng cảnh giới hẳn thuộc Siêu Phàm hậu kỳ, Tần Dương hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương. Nếu như không phải Tần Dương liều mạng bị thương xông ra ngoài, chỉ sợ rằng hắn sẽ bị chặn ở trong phòng, mà một khi đã bị chặn lại thì hắn và Văn Vũ Nghiên sẽ không có một ai chạy thoát được.
Chỉ một người mà hắn đã không phải là đối thủ rồi, huống chi đối phương còn có hai người, dù kẻ còn lại có thực lực kém hơn một chút, thì vẫn có thể trở thành cọng rơm đè chết lạc đà.
Tinh thần vừa thả lỏng, thân thể của Tần Dương liền hơi nhũn ra, trong miệng đều là vị máu tươi.
Tần Dương ngồi phịch xuống bậc thang bên cạnh, cảm giác được sự nóng xót sau lưng, giống như bị người ta mạnh mẽ dùng chùy nện một phát, lưng như muốn nứt toác ra, bên trong cơ thể cũng bị thương.
Văn Vũ Nghiên vẫn luôn ôm chặt lấy cổ của Tần Dương, cắn răng không lên tiếng. Cô biết cho dù làm ra hành động gì đều chỉ tăng thêm rắc rối cho Tần Dương, chỉ khi không kêu lên, ôm Tần Dương thật chặt mới chính là cách làm tốt nhất.
Tần Dương ngã ngồi xuống đất, Văn Vũ Nghiên nhanh chóng buông lỏng cánh tay ôm cổ Tần Dương ra, chui từ trong lòng Tần Dương ra ngoài, đứng dậy.
- Anh bị thương rồi, bây giờ tôi nên làm như thế nào đây?
Tần Dương mò lấy ra di động của mình, mở khóa, đưa cho Văn Vũ Nghiên:
- Gọi điện thoại cho mẹ của cô, nói chuyện ở đây cho dì ấy biết.
Văn Vũ Nghiên nhận lấy điện thoại:
- Cần gọi 120 không?
Tần Dương lắc đầu:
- Không cần, tôi bị thương là nội thương, tới bệnh viện cũng không có tác dụng gì, bản thân tôi là bác sĩ, tôi hiểu rõ nhất thương thế của mình.
Văn Vũ Nghiên gật đầu, bấm gọi số điện thoại của Thu Tư.
Giọng nói của Thu Tư hơi có phần mông lung, hiển nhiên đang ngủ:
- Tiểu Tần...
Văn Vũ Nghiên cắt ngang lời của Thu Tư, kêu lên:
- Mẹ, trong nhà đã xảy ra chuyện.
Giọng nói của Thu Tư lập tức có mấy phần tỉnh táo:
- Nghiên Nghiên, con ở cùng với Tiểu Tần? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Văn Vũ Nghiên nhanh chóng kể lại một lần chuyện có người xâm nhập vào trong nhà và sự việc Tần Dương bị thương, giọng nói của Thu Tư lập tức ngập tràn sự khẩn trương và ngưng trọng:
- Các con cẩn thận một chút, mẹ lập tức tới liền đây!
Văn Vũ Nghiên cúp điện thoại xong, đưa di động trả lại cho Tần Dương. Khi cô nhìn thấy Tần Dương đang nâng bả vai lên biểu lộ dáng vẻ nhe răng nhếch miệng, hiển nhiên đang rất đau, trong lòng lập tức dâng trào cảm xúc, ngồi xổm xuống, ân cần hỏi thăm:
- Thương thế của anh thế nào rồi?
Tần Dương buông tay của mình ra, cười khổ nói:
- Gã kia ra tay thật hung ác, đây là trực tiếp công kích vào tận bên trong... Bên ngoài trời lạnh, trước về nhà đã rồi nói tiếp.
Tần Dương không nói thì còn chưa cảm thấy gì, Tần Dương vừa nói như vậy, Văn Vũ Nghiên lập tức cảm thấy toàn thân lạnh buốt, dù sao hiện giờ vẫn là thời điểm trời đông giá rét, trên người cô cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác bông mỏng, đứng bên ngoài, gió lạnh thổi qua giống như những lưỡi dao găm quệt qua vậy.
Văn Vũ Nghiên rụt cổ một cái, hai tay theo bản năng ôm chặt lại, lúc này mới lấy lại tinh thần. Cô chỉ mặc chiếc áo bông mỏng như vậy, bên trong còn không mặc cả nội y nữa.
Nghĩ tới khi nãy Tần Dương không nói không rằng đã kéo cô chạy bán sống bán chết, vì không để bản thân ngã xuống mà cô đã ôm chặt lấy cổ của Tần Dương, thân người dán chặt lấy Tần Dương, gương mặt của Văn Vũ Nghiên lập tức đỏ bừng.
Tần Dương chú ý tới động tác ôm cánh tay của cô, tiện tay cởi bỏ áo khoác của mình khoác lên vai cho Văn Vũ Nghiên.
- Cảm ơn!
Áo khoác ngoài mặc trên người, cơn gió lạnh lập tức bị chắn ở bên ngoài, lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Tần Dương đứng dậy, nhìn Văn Vũ Nghiên với hai bàn chân trần, dứt khoát ngồi xổm xuống:
- Cô không xỏ giầy, tôi cõng cô về đi.
Văn Vũ Nghiên do dự nhìn Tần Dương:
- Anh bị thương...
Tần Dương nhếch môi cười nói:
- Có bị thương thì tôi cũng là một người tu hành, với thể trọng này của cô, một tay tôi cũng có thể xách về, không sao.
Văn Vũ Nghiên giẫm chân trần như vậy trên mặt đất quả thật lạnh thấu xương, dù sao trước đó cũng đã ôm rồi, không quan tâm được cõng thêm nữa. Văn Vũ Nghiên cũng không khách khí nữa, thuận người dựa trên lưng của Tần Dương.
Tần Dương cõng Văn Vũ Nghiên đi về hướng biệt thự, thân thể của Văn Vũ Nghiên tựa trên lưng của Tần Dương, hai tay Tần Dương ôm lấy chân của cô, khiến gương mặt ửng đỏ, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Trở lại căn biệt thự, lúc này mới phát hiện cửa biệt thự đang khóa, khi nãy bọn họ nhảy từ tầng hai xuống chạy trốn đấy.
- Cô chờ ở đây trước, tôi vào bên trong mở cửa.
Tần Dương tạm thời buông Văn Vũ Nghiên ra, để cô vịn lấy cánh cửa mà đứng, còn bản thân tìm đường bò vào bên trong.
Văn Vũ Nghiên đứng ở ngưỡng cửa, nghĩ tới khi nãy cảm giác tựa trên lưng Tần Dương, trong lòng thậm chí có mấy phần cảm giác mất mát vô cớ.
Tần Dương nhanh chóng mở cửa nhà ra, đón Văn Vũ Nghiên vào bên trong. Lúc này nhân viên quản lý cũng đã được thông báo mà chạy tới.
Tần Dương kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra, để bọn họ đi báo cảnh sát, dù sao việc này mặc dù có thể liên quan tới người tu hành, nhưng có cảnh sát can thiệp sẽ càng có quyền hạn điều tra lớn hơn.
Dù sao thì cho dù cảnh sát không tra ra được thì cũng không tổn thất gì, đây chẳng qua chỉ xử lý thủ tục bị xâm nhập bất hợp pháp bình thường mà thôi.
Văn Vũ Nghiên ngồi trên ghế sô pha, ôm hai chân, trên người khoác áo khoác của Tần Dương, nhìn theo bóng lưng Tần Dương xử lý sự việc, ánh mắt thoáng có phần mơ màng.
Sau khi đuổi được đám nhân viên bảo vệ đi, Tần Dương về tới bên cạnh Văn Vũ Nghiên, ngồi phịch xuống trên ghế sô pha.
Liếc mắt nhìn Văn Vũ Nghiên ngồi đối diện, dưới ánh đèn, trên chiếc áo ngủ Văn Vũ Nghiên mặc đã dính máu tươi vô cùng rõ ràng, Tần Dương cười khổ nói:
- Hay là cô đi thay một bộ quần áo trước đi?
Mặc dù Văn Vũ Nghiên cũng không nóng lòng muốn thay quần áo, nhưng máu tươi dính trên người, còn có mùi máu tươi, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái, lập tức gật đầu:
- Được!
- Vẫn nên để tôi cõng cô lên đi!
Dù sao trước đó cũng đã ôm rồi, cũng cõng trên lưng rồi, Tần Dương cũng tiêu sái hơn mấy phần.
Tần Dương cõng Văn Vũ Nghiên lên phòng, sau đó lui ra khỏi ngoài cửa phòng:
- Tôi ở ngay bên ngoài cửa, cô thay quần áo đi.
Văn Vũ Nghiên nhún một chân tìm được quần áo để thay, cởi chiếc áo bông nhiễm máu tươi của Tần Dương. Nhìn vệt máu tươi kia, còn nghĩ tới Tần Dương cách cánh cửa, Văn Vũ Nghiên cắn chặt môi, trong lòng không hiểu sao có cảm giác phiêu diêu...