Chương 1434: Mỹ nữ tóc vàng
Tất cả những chuyện Liễu Thành Mân nhắc tới đương nhiên để phòng ngừa chu đáo, hắn ta biết rõ bối cảnh của Tần Dương, hiểu rõ tài lực và tiềm lực tương lai của Tần Dương, hắn ta cũng hiểu rõ con người của Tần Dương, những thứ này khi mà Tần Dương càng lớn tuổi thì sẽ càng tăng mạnh hơn.
Tài sản của hắn sẽ ngày càng nhiều, tầm ảnh hưởng của hắn sẽ ngày càng lớn, vòng quan hệ của hắn cũng sẽ càng rộng hơn.
Hắn ta rất may mắn vì nhờ có piano mà quen biết được Tần Dương, cũng vì Tần Dương mà đạt được mục tiêu của bản thân sớm. Khi kết giao với Tần Dương, hắn ta càng nhận thức được năng lực và tiềm lực tương lai của Tần Dương, vả lại quan trọng nhất là Tần Dương tuyệt đối là một người bạn đáng để kết giao.
Liễu Thành Mân nhất định phải duy trì phần giao tình này, mà thông qua hợp tác phát triển vòng giao thiệp giữa hai người cũng là một cách vô cùng tốt.
Hắn căn bản cũng không lo lắng hợp tác với Tần Dương sẽ gặp phải sự đối xử không công bằng hoặc một số hành vi khác. Tần Dương quét ngang cảnh giới Thiên Nhân ở Nhật Bản, đánh cho cả giới tu hành Nhật Bản đều phải trầm mặc, phần khí khái này khiến hắn ta vô cùng khâm phục, mà sau khi Tần Dương tiện tay quyên góp số lượng văn vật giá trị mấy tỉ không ràng buộc, động tác hào phóng này khiến hắn ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Đến cả mấy tỉ cũng không để vào mắt, chí khí và khí phách của hắn lớn bao nhiêu? Ánh mắt của hắn ta cao bao nhiêu?
Hợp tác với người như vậy, làm bạn bè với nhau tuyệt đối an tâm và tin tưởng.
Tần Dương trả lời thuyết phục khiến Liễu Thành Mân có chút bất ngờ, vốn hắn cho rằng công ty điện ảnh truyền thông của Tần Dương có lẽ tạm thời chỉ biết quay phim, có lẽ sẽ chỉ khi ở bộ phim phù hợp để hợp tác, nhưng Tần Dương lại muốn mở hạng mục mới trong công ty điện ảnh truyền thông, điều này hiển nhiên nói rõ sẽ càng có nhiều cơ hội hợp tác hơn cho bọn họ.
- Nếu nói như vậy thì tốt hơn, nói ra thì cho dù chuyện tôi làm thì cũng có rất nhiều đều nhờ phúc của anh nữa. Trước kia dựa vào sự ủng hộ của năm nhà, để tôi đứng vững được gót chân trong gia tộc, sau đó tôi thể hiện quyền lực, trong đó cũng có liên quan tới mấy nhà...
Tần Dương tò mò hỏi:
- Mặc dù năm nhà này quả thật chịu ân huệ của tôi, đây quả đúng là một vụ giao dịch, nhưng với việc tôi đã làm lần trước ở Hàn Quốc, không phải nên có rất nhiều người Hàn Quốc hận tôi sao?
Liễu Thành Mân cười khổ nói:
- Anh nói chuyện chữa bệnh đánh cược sao, chuyện này mặc dù quả thật khiến rất nhiều người Hàn Quốc cảm thấy mất mặt, nhưng sự việc này vốn chính là do gã Park kia bới móc ra, lật lọng trước, cho dù anh vả mặt của gã thì mọi người cũng không nói gì được, nói ra anh còn đứng ở bên có lý đấy. Quả thật có rất nhiều người hận anh, nhưng dù là ở trong Hàn Quốc thì cũng có một phần lớn người Hàn Quốc ủng hộ anh. Bọn họ phê phán bác sĩ Park dẫn đầu một đám chuyên gia ếch ngồi đáy giếng không muốn phát triển, làm việc không đủ quang minh lỗi lạc, làm mất mặt người Hàn Quốc. Vì chuyện này mà khi ấy trên mạng Hàn Quốc còn xôn xao một thời gian, diễn đàn nào cũng đều xảy ra tranh cãi.
Sự kiện của Tần Dương khi ấy sau khi hoàn tất đã rời khỏi Hàn Quốc, ngay sau đó đi theo sư phụ ngày đêm nghiên cứu bệnh án tăng cường y thuật, nào có thời gian chú ý cảm xúc của bên phía Hàn Quốc?
Nghe Liễu Thành Mân nói như vậy, Tần Dương không kiềm chế được cười nói:
- Không ngờ tôi còn có người ủng hộ nữa đấy. Tôi nghe nói người Hàn Quốc tẩy chay triệt để hàng Nhật, còn tưởng rằng người Hàn Quốc vô cùng nhất trí bài ngoại chứ.
Liễu Thành Mân cười nói:
- Hai chuyện này khác nhau, sao có thể so sánh được? Thù Nhật là vấn đề lịch sử, là gộp lại tình cảm dân tộc trăm ngàn năm mới có, sự kiện kia của anh là trị bệnh cứu người mang tính cá nhân, huống chi anh còn cứu chữa cho người Hàn Quốc đấy, chẳng lẽ mọi người phải hận anh, cảm thấy anh không nên cứu Liu tiểu thư kia sao?
Tần Dương hài hước nói:
- Được rồi, tôi còn lo lắng sau này trên đường tới Hàn Quốc bị người ta ném cải trắng đấy, xem ra không đến mức đó rồi.
Liễu Thành Mân cười ha ha nói:
- Nếu thật sự phải hận anh, tôi chắc hẳn bên phía Nhật Bản kia mới thật sự hận anh nhỉ. Mặc dù chỉ là trận đấu giữa những người tu hành, nhưng dù sao cuối cùng vẫn bị người thường biết được, một mình anh đánh bại người tu hành cả quốc gia người ta đến mức không ngóc đầu lên được, còn thắng về được bao nhiêu văn vật của Trung Quốc và Nhật Bản như vậy, vả mặt người ta đến sưng lên, bọn họ không hận anh mới là lạ đấy!
Tần Dương nhún vai, không để ý chút nào nói:
- Tôi đã làm rồi, tôi sảng khoái, tôi cần quan tâm bọn họ hận tôi hay không sao. Trên mạng không phải có câu tôi thích anh hận tôi, nhưng hết lần này đến lần khác lại không làm gì được tôi cả.
Liễu Thành Mân bưng ly rượu lên:
- Tôi rất hâm mộ tâm cảnh như anh, hiện giờ tôi làm việc luôn có quá nhiều liên lụy, có đôi khi cũng sẽ xuất hiện sự lựa chọn bất lực, haiz....
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tin tưởng anh sẽ nhanh chóng có thể đạt tới được tâm cảnh như vậy.
- Hi vọng như vậy, cạn!
Ngày hôm sau, cuộc tranh tài dương cầm bắt đầu vòng thi đấu đầu tiên. Khoảng thời gian tranh tài đầu tiên sẽ kéo dài ba ngày, tất cả các tuyển thủ tới từ các quốc gia trên khắp thế giới sẽ dựa theo thứ tự lên sân khấu biểu diễn, các giám khảo sẽ chấm điểm cho tuyển thủ dự tranh tài.
Tần Dương được xếp biểu diễn buổi chiều ngày đầu tiên, Hậu Lang là buổi sáng ngày thứ hai, Liễu Thành Mân vào ngày thứ ba, toàn bộ đều phân tán ngẫu nhiên.
Khúc nhạc thi tổ đề cử trước kia giống với lần thi đấu này, dù sao tổ đề cử chính là lựa chọn thi đấu, vì chính là hiện tại, cho nên Tần Dương rất quen thuộc lựa chọn khúc nhạc cho những trận đấu như thế này, hơn nữa ban đầu khi báo danh, hắn đã trình báo khúc nhạc muốn chơi ở vòng đầu tiên rồi.
Khúc nhạc mà Tần Dương lựa chọn cho vòng đầu tiên là một khúc nhạc nhẹ nhàng tươi đẹp, độ khó đánh khúc này ở mức trung thượng. Tần Dương đánh khúc nhạc này rất nắm chắc, cho nên hắn hiện giờ cũng không vội vàng, chỉ nhàn nhã chờ đợi đến lượt biểu diễn của bản thân.
Mặc dù buổi sáng Tần Dương không biểu diễn, nhưng Tần Dương vẫn áo mũ gọn gàng xuất hiện trong đại sảnh âm nhạc, dù sao trong đây đều hội tủ cao thủ piano đẳng cấp thế giới, nghe một chút bản diễn tấu của người khác cũng là một loại thưởng thức, đồng thời còn có thể hiểu được một chút gì đó.
Chế độ cho điểm của cuộc so tài piano Chopin quốc tế rất đặc biệt, chính là lựa chọn tích điểm tổng để chấm, nói cách khác là bốn giai đoạn đấu vòng loại, đấu bán két, chuẩn chung kết, chung kết, điểm nhận được mỗi giai đoạn sẽ tổng lại, hạng nhất trận chung kết cuối cùng cũng là người có điểm tổng cao nhất, điều này yêu cầu mỗi một tuyển thủ tham gia so tài phải thể hiện hết thực lực của bản thân mà ứng phó, để lấy được điểm cao nhất của mỗi giai đoạn, nếu không, mấy vòng trước đạt được khá thấp, dù vòng cuối trận chung kết giành được điểm cao nhất thì cũng vẫn không thể chiếm được vị trí số một.
Mỗi một khúc nhạc của mỗi vòng có hình thức khác biệt, có thể nói là thể hiện đủ mọi phương diện, cho nên có thể nói là khảo hạch các tuyển thủ ở đủ loại năng lực phương diện khác nhau một cách toàn diện.
Tranh tài dương cầm Chopin quốc tế xem như có lịch sử lâu dài nhất thế giới, nghiêm khắc nhất, quyền uy nhất, là một trong những giải tranh tài dương cầm có cấp bậc cao nhất, cuối cùng mới giành được lời khen ngợi đẹp nhất là "Thế vận hội Olympic giới piano", cũng bao hàm lượng tiền cao nhất.
Sảnh âm nhạc rất lớn, một mình Tần Dương đi dạo xung quanh, ngồi xuống ở một góc tương đối khá.
Hắn vừa ngồi xuống không lâu, lối đi vào bên cạnh cách đó không xa xuất hiện một cô gái tóc vàng, dáng người cao gầy, xinh đẹp, nhất là đôi môi tim căng mọng dường như hơi mở hé, vô cùng gợi cảm, rất thu hút ánh mắt nhìn. Tầm mắt của cô ta nhanh chóng đảo qua đại sảnh, sau đó cũng đi về hướng góc của Tần Dương đang ngồi.