Chương 1435: Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương?
Ánh mắt của Tần Dương cũng bị cô gái này hấp dẫn trước tiên. Trông thấy cô ta đi từ hướng cửa đi tới, sau đó ngừng lại ở vị trí cách Tần Dương hai chỗ ngồi.
Cô gái kia đương nhiên cảm nhận được ánh mắt dò xét của Tần Dương. Cô ta khẽ mỉm cười với Tần Dương, nụ cười ưu nhã, hơi có hướng vểnh cánh môi khiến cho người ta có cảm giác thân cận tự nhiên hơn một chút, dường như còn có phần cười ôn nhu.
Tần Dương khách khí gật nhẹ đầu với cô gái kia, nhưng cũng không mở miệng bắt chuyện.
Mỹ nữ rất xinh đẹp, nhìn nhiều mấy lần không có gì đáng trách, nhưng chung quy không thể nhìn thấy mỹ nữ thì nhất định phải bắt chuyện, gửi một tin nhắn, lưu một số điện thoại chứ?
Mỹ nữ tóc vàng mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt, quàng một chiếc khăn trên cổ, mái tóc xoăn gợn sóng rủ xuống hai bên vai, cách ăn mặc vô cùng sành điệu.
Tần Dương thu lại ánh mắt, tập trung tầm mắt về sân khấu trước mặt.
Đâu thể cứ nhìn chằm chằm người ta được.
Cuộc so tài nhanh chóng được bắt đầu, Tần Dương cũng tập trung toàn bộ tinh thầm trong âm thanh piano êm tai.
Cao thủ quả thật là cao thủ! Tiêu chuẩn so tài piano ở Bằng Thành hoặc Nhật Bản kém xa nơi đây. Mỗi một người nơi đây lên sân khấu tham gia diễn tấu đều là tinh anh giới piano, đều là người nổi bật trong thế hệ mới giới piano, trong tương lai đều có tiềm lực là đại sư đỉnh danh piano.
Những khúc đàn tấu này đương nhiên Tần Dương đều đã vô cùng quen thuộc, Tần Dương vừa lắng nghe, ngón tay đặt trên đầu gối theo bản năng nhẹ nhàng gõ nhịp, tìm nhịp điệu trong đó.
Cô gái tóc vàng cũng rất nghiêm túc lắng nghe, trên gương mặt thể hiện nét mặt nghiêm túc và say mê.
Mỗi tuyển thủ đánh bài nhạc ba mươi phút, sau khi liên tục lắng nghe hai đến ba tuyển thủ biểu diễn, nét mặt của cô gái tóc vàng không có sự say mê và nghiêm túc như trước, tầm mắt bắt đầu quan sát xung quanh.
Khi thấy Tần Dương hơi nhắm mắt lại, tay phải vẫn đánh theo tiết tấu, thì ánh mắt của cô gái tóc vàng theo bản năng chú ý tới ngón tay của Tần Dương, nhìn ngón tay của Tần Dương thuần thục và linh động, ánh mắt của cô ta lập tức sáng lên.
Mặc dù Tần Dương nhắm mắt lại, nhưng cảm giác bị người khác nhìn chăm chú vẫn khiến hắn phải mở mắt ra, đúng lúc đối diện với ánh mắt hơi tỏa sáng của cô gái tóc vàng.
Tần Dương hơi sững sờ, bất chợt lộ ra nụ cười mỉm lễ phép mà khách sáo.
Cô gái tóc vàng bật cười, một lần nữa thu lại ánh mắt.
Tần Dương cũng không để ý việc này, có lẽ vì hành vi của hắn đã tình cờ hấp dẫn ánh mắt của cô ta rồi đi.
Vẻ đẹp của cô gái tóc vàng đương nhiên không chỉ hấp dẫn Tần Dương, bên cạnh cô ta lập tức có một người đàn ông trung niên mặc tây trang trông qua có dáng vẻ bất phàm dịch chuyển đến gần cô ta, mỉm cười tới gần cô ta.
Tần Dương nhìn lướt qua phía bên đó, trong lòng cười thầm, mỹ nữ quả nhiên đi tới đâu cũng đều là tâm điểm hấp dẫn ánh mắt người khác.
Cô gái tóc vàng dường như không thích bị người khác đến gần, tra lời câu được câu không, sau đó liền lấy cớ đi nhà vệ sinh mà đứng dậy rời đi. Khoảng mười phút đồng hồ sau, khi cô gái tóc vàng kia trở lại cũng không ngồi lại vị trí trước đó, mà là thay đổi vị trí ngồi cách đó hai ghế về phía bên trong, thật sự ngồi xuống bên cạnh Tần Dương.
Tần Dương hơi có chút bất ngờ, nghiêng đầu liếc nhìn cô gái tóc vàng, vừa liếc nhìn người đàn ông trung niên đến gần trước đó, sắc mặt của gã trung niên hơi có chút ngượng ngùng, có chút lưu luyến quay mắt đi, giả vờ như đang chuyên chú nghe buổi biểu diễn.
Tần Dương thu lại ánh mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt của cô gái tóc vàng, cô gái tóc vàng hơi nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười mỉm.
Tần Dương cũng mỉm cười, vẫn không nói chuyện, nhưng trong nụ cười lại có vài phần hiểu được ý của đôi bên.
Cô gái tóc vàng nghe rất lâu, bỗng nhiên nghiêng đầu khẽ hỏi:
- Anh là người Hoa? Người Hàn Quốc, hay người Nhật Bản?
Tần Dương nghiêng đầu, mỉm cười trả lời:
- Người Hoa.
Cô gái tóc vàng mỉm cười nói:
- Nhìn ra được anh cũng vô cùng thích piano, tôi thấy thế tay của anh vô cùng thuần thục, nghĩ tới hẳn là một cao thủ piano nhỉ!
Tần Dương khiêm tốn đáp lời:
- Ừ, sở thích nghiệp dư, đàn cũng được.
Cô gái tóc vàng nghiêng người vươn bàn tay phải trắng nõn nà mảnh khảnh ra:
- Nessa Kirby, người Mỹ.
Tần Dương vươn tay bắt tay lại:
- Tần Dương.
Nessa Kirby thu tay lại, khẽ hỏi:
- Anh tới đây du lịch sao?
Tần Dương mỉm cười:
- Tôi đặc biệt vì cuộc thi này mà tới.
Nessa Kirby mỉm cười nói:
- Xem ra anh vô cùng thích piano, còn đặc biệt chạy từ Trung Quốc tới quan sát cuộc so tài này...
Tần Dương thản nhiên chỉ lên sân khấu:
- Buổi chiều tôi cũng phải lên đài.
Nessa Kirby hơi sững sờ, bất chợt hiểu ra:
- Tần tiên sinh anh là tuyển thủ tham gia so tài?
Tần Dương mỉm cười:
- Phải, buổi chiều diễn.
Hai mắt Nessa Kirby sáng ngời:
- Vậy sao Tần tiên sinh lại ngồi ở đây?
Tần Dương cười khẽ, chỉ cửa đại sảnh cách đó không xa:
- Nơi này thuận tiện chuồn đi bất cứ lúc nào đó.
Nessa Kirby nghe lời Tần Dương nói rất thú vị, trên gương mặt lập tức xuất hiện nụ cười mỉm có phần nhẹ nhàng:
- Anh cảm thấy bọn họ đàn thế nào, anh so với bọn họ ra sao?
Tần Dương cười khẽ:
- Vấn đề này cô để tôi trả lời e rằng có phần mất công bằng, hãy để cho giám khảo đánh giá đi mới tương đối hợp lý.
Nessa Kirby thấy được Tần Dương tự tin, liền mỉm cười nói:
- Vậy buổi chiều tôi phải nghiêm túc lắng nghe thử mới được.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Hi vọng sẽ không khiến cô thất vọng.
Nói tới đây, hai người đều ngừng lại, dù sao đây cũng là sảnh âm nhạc, mặc dù hai người ngồi hàng sau, giọng nói chuyện cũng nhỏ, nhưng cứ liên tục nói chuyện chung quy cũng không phải chuyện tốt.
Tiếp tục nghe thêm một lúc, Nessa Kirby bỗng nhiên vươn tay ra, lấy di động từ trong túi áo gió của mình ra, màn hình di động sáng lên, hiển thị có cuộc gọi tới.
Nessa Kirby cúp điện thoại, khẽ mỉm cười với Tần Dương, đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi sảnh âm nhạc.
Tần Dương nhìn theo bóng lưng của Nessa Kirby, ánh mắt có phần kỳ quái.
Mặc dù chỉ liếc mắt một cái, nhưng cuộc gọi này dường như có chút đặc biệt...
Ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu Tần Dương, rồi bỗng chốc bị Tần Dương ném ra sau đầu. Một người xa lạ gặp được ngẫu nhiên mà thôi, hắn nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Liên tục cho tới khi buổi biểu diễn sáng kết thúc, Nessa Kirby cũng vẫn không quay trở lại.
Tần Dương rời khỏi hội trường, nói một tiếng với Thược Dược bên kia, Haskell vẫn không có động tĩnh gì, trông qua gã dường như không hề sốt ruột, dường như là thực sự đang đi du lịch vậy.
Tần Dương cúp điện thoại, trầm tư.
Ngày hôm qua Haskell chạy ra ngoài một vòng, hiển nhiên chính vì biết có người theo dõi, cố ý lợi dụng loại thủ đoạn này để tra ra có ai đang theo dõi. Biết đã bị người khác giám sát, Haskell đương nhiên sẽ không dễ dàng liên lạc giao dịch với Kenway Haydn rồi.
Có lẽ là Haskell cố ý bày ra dáng vẻ nhàn nhã, chính vì biểu hiện cho người theo dõi thấy, cũng là đang khiến bọn họ mất cảnh giác, hoặc đã sớm âm thầm liên lạc với Kenway Haydn, chỉ đang tìm cơ hội có thể âm thầm thoát thân, hoặc bọn họ sẽ trực tiếp hoàn thành giao dịch với Kenway Haydn, sau đó rời khỏi Warsaw.
Chẳng qua liệu có phải còn khả năng khác hay không?
Tần Dương ngẫm nghĩ, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương? (dịch: Ngoài sửa đường núi, trong đi Trần Thương)