Chương 1452: Người nhà mới quan trọng nhất
- Phía trước chính là Jordan.
Chiếc xe việt dã đỗ tại ven đường, lái xe Liệp Ưng nhìn chằm chằm thành phố lộ ra dưới ánh nắng mai có phần lạnh lẽo, cổ xưa, quay đầu nói.
Tần Dương đánh giá mấy lần, sau đó bỗng nhiên phân phó:
- Tìm một chỗ kín đáo trước, nghỉ ngơi một chút đã.
- Rõ!
Liệp Ưng không nói không rằng, lập tức điều khiển xe việt dã rẽ tới một ngã ba, vòng hai đoạn khúc cua, dừng xe lại.
Tần Dương lấy di động ra, một lần nữa bấm gọi dãy số của Nessa Kirby.
- Nessa, chúng tôi đã tới Jordan rồi, tình huống của Jordan hiện giờ thế nào?
Nessa Kirby hiển nhiên vẫn luôn chú ý tới tình huống của Jordan, không hề do dự đáp lời:
- Khu vực mà ban đầu cha mẹ anh gặp chuyện ban đầu hiện giờ đã bị phong tỏa nghiêm mật, phản quân hiện đang tìm kiếm từng nhà, trước đó đã dò xét qua một lần, hiện giờ đang kiểm tra lần thứ hai...
Tần Dương nhíu mày:
- Lần thứ hai?
- Đúng, lần thứ hai! Sau khi sự việc khi đó xảy ra, Serva biết được tin đã lập tức triệu tập mấy trăm binh lính bao vây một khu vực, phái người giống như dân nông lần lượt tìm kiếm, nhưng có lẽ giống như cha mẹ của anh đã rời đi tới một khu vực khác vậy, hoặc là đã trốn rất khá, tránh thoát được lần tìm kiếm đầu tiên của bọn họ.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Cô gửi tư liệu đã tập hợp trước mắt cho tôi, chuyện còn lại tôi sẽ tự xử lý.
Nessa Kirby đáp dứt khoát:
- Được, lập tức gửi cho anh. Đúng rồi, Tần, người mà tôi liên lạc rất có thực lực ở bên đó, lúc cần thiết có thể tạo dựng một đội ngũ dong binh, giá cả dễ thương lượng, anh cần lính đánh thuê hỗ trợ không?
Tần Dương hơi sững sờ, bỗng nhiên nói lời cảm ơn:
- Không cần lính đánh thuê nữa, dù sao đối phương là phản quân chiếm lĩnh một thành phố, nếu thực sự đánh thì tám hay mười gã lính đánh thuê cũng không dùng được, mặc dù tôi và Tư Đồ Hương chỉ có hai người, nhưng hành động dễ dàng hơn.
Nessa Kirby cũng không miễn cưỡng. Cô biết Tần Dương là một người tu hành có thực lực rất mạnh, từng càn quét thế hệ Thiên Nhân cả Nhật Bản không ai có thể địch lại. Hiện giờ ở một đất nước chiến loạn trên khu vực châu Phi này, đã không còn bị pháp luật và quy tắc trói buộc nữa, người giống như hắn căn bản chính là mãnh hổ xuống núi.
Cho dù cái gã Serva kia có trong tay đội quân hơn một ngàn, nhưng đã chọc tới Tần Dương, sợ rằng kết cục cũng không khá hơn chút nào, nhất là con trai của Serva còn muốn động tay động chân với mẹ của Tần Dương, đối với sự hiểu biết của Nessa Kirby với Tần Dương, hắn chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là cần cứu cha mẹ của mình ra như vậy.
Jordan e rằng sẽ xuất hiện biến số cũng bởi vì Tần Dương đến.
- Được, nếu như anh cần hỗ trợ gì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào!
- Được, cảm ơn cô, Nessa!
Nessa Kirby cảm nhận được thành ý trong lời nói của Tần Dương, khẽ nói:
- Không cần khách sáo, người nhà đối với chúng ta mà nói đều là quan trọng nhất, tôi hoàn toàn hiểu được tâm tình của anh.
- Ừ, trước tiên cứ như vậy đã, có chỗ nào cần hỗ trợ tôi sẽ liên lạc với cô.
- Được!
Phần công việc ghi chép tin tình báo này thường đều là công việc thông lệ trước khi hành động. Đám người Thược Dược nhanh chóng truyền đạt tới, sau đó ghi nhớ thông tin trong đầu, dù sao khi chính thức hành động nhiều khi sống chết đều chỉ trong mấy giây, thậm chí trong một, hai giây, nào còn thời gian cho anh từ từ xem bản đồ, chậm rãi nghiên cứu phương án hành động tiếp theo.
Ánh mắt Thược Dược nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Bây giờ chúng ta làm như thế nào đây?
Trong mắt Tần Dương ánh lên tia sáng lạnh lẽo:
- Chủ yếu vẫn là tôi và Hương Hương hành động, ba người phụ trách âm thầm tiếp ứng bọn tôi, chúng tôi sẽ cướp trang bị trước, sau đó tôi và Hương Hương đột nhập trước xem có thể tìm được cha mẹ của tôi hay không.
- Được!
Tư Đồ Hương nhíu mày nói:
- Bây giờ là ban ngày, màu da của chúng ta nhất định sẽ bị người khác để ý tới, muốn im hơi lặng tiếng e rằng không dễ...
Tần Dương trầm giọng nói:
- Tôi biết ban ngày hành động sẽ có chút nguy hiểm, nhưng bọn họ hiện giờ đang tiến hành đợt tìm kiếm thứ hai, tất càng cẩn thận hơn so với đợt tìm kiếm đầu tiên, nếu cha mẹ của tôi còn ở trong khu vực này thì chưa chắc đã có thể trốn được đợt tìm kiếm thứ hai này, một khi bị phát hiện tất sẽ xảy ra tình cảnh bắn giết nhau, khi đó cần thiết chúng ta phải tìm ra bọn họ trước tiên, trợ giúp và cùng bọn họ rút khỏi thành phố.
- Được!
Ánh mắt Tần Dương nhìn cánh cửa thành phố đằng xa, lạnh lùng nói:
- Nơi này trống trải, muốn vòng qua bình nguyên cũng không thể. Căn cứ theo tình hình này, nơi cửa thành có khoảng hơn mười binh lính trông coi, quân bị của chúng ta ở trên người họ, đợi lát nữa không cần ba người ra tay, ba người chỉ cần mượn xe giấu mình cho thật tốt là được.
- Rõ!
Đám người Liệp Ưng đã từng nhìn thấy hình ảnh Tần Dương bắn đá xuyên cây, quyền tay không đấm nứt mặt đất, biết bọn họ đối phó với mười binh lính bình thường không có vấn đề gì cả, căn bản không cần nhóm người họ nhúng tay, lập tức sảng khoái đáp ứng.
Tần Dương cúi người nhặt một hòn đá cứng rắn lên, tiện tay đánh một quyền lên khối đó, khối đá lập tức vỡ vụn thành những cục đá nhỏ.
Tần Dương giữ lại mười cục tương đối bằng nhau trong tay, tùy ý leo lên một chiếc xe.
- Xuất phát!
Đám người Liệp Ưng nhìn thấy được sát khí lạnh lùng trong mắt Tần Dương, cũng biết được tâm trạng lúc này của Tần Dương, sợ rằng thành phố này sẽ phải đổ máu ngay từ khoảnh khắc bọn họ tiến vào rồi.
Lần này, thành phố này sợ rằng sẽ bị Tần Dương biến thành long trời lở đất, không biết sẽ cần bao nhiêu người chết mới có thể kết thúc được.
Chiếc xe từ từ tới gần cửa thành phố, tình cảnh cửa thành có thể nhìn thấy rõ ràng được.
Phía cửa thành có hơn mười người, trên bao cát chất thành thành lũy là một khẩu súng máy hạng nặng, những người khác phần lớn đều cầm AK-47 trong tay, nhìn thấy một chiếc xe việt dã tới gần, ánh mắt cả đám binh lính lập tức tập trung tới, rất nhiều họng súng chĩa thẳng phía chiếc xe.
Một gã khôi ngô cầm theo khẩu súng ngắn đứng giữa đường, giơ tay làm một tư thế dừng lại.
Liệp Ưng ổn trọng dừng xe lại, Tần Dương mở cửa xe, bước xuống xe trước, lập tức bị mấy họng súng ngắm tới, Tư Đồ Hương hơi nghiêng người cũng bước xuống xe theo.
Đây là kế sách mà cả hai đã quyết định sẵn từ trước, mỗi người đối phó với một nửa số địch.
Đám người Liệp Ưng cũng đồng loạt xuống xe, rất biết điều giơ tay lên, nhằm tránh xảy ra hiểu lầm gì đó.
- Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy, chúng tôi tới đây du lịch, các vị có ai có thể nói được tiếng Anh không?
Thược Dược cũng giơ tay lên, trên gương mặt có vẻ sợ hãi, dùng tiếng Anh mở miệng hỏi.
Nhìn thấy ba nam, hai nữ đều còn rất trẻ, hơn nữa trên tay cũng không có bất kỳ món vũ khí nào, còn là người nước ngoài, trong lòng đám binh lính đã hoàn toàn không còn đề phòng nữa, có người lập tức vác khẩu AK trên vai, chiếc súng máy nặng nề trong tay binh sĩ đang đặt ở trạng thái bắn cũng được buông lỏng, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
Gã khôi ngô dẫn đầu cầm theo khẩu súng ngắn bước tới, dùng tiếng Anh cứng ngắc khạc ra mấy chữ đơn giản:
- Các người là ai... Người Hoa, người Nhật Bản?