Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1443 - Chương 1454: Con Của Anh Lợi Hại Hơn Cha Của Nó Rồi!

Chương 1454: Con của anh lợi hại hơn cha của nó rồi!
 

- Các người tạm thời tránh ở đây, đợi tin tức của tôi, nếu như gặp phải nguy hiểm, các người có thể tự phán đoán rút lui, hoặc hội hợp với tôi, tất cả hành động phải lấy an toàn là số một.

- Rõ!

Tần Dương dặn dò ba người Thược Dược xong xuôi, hai người hắn và Tư Đồ Hương lặng yên đi từ địa điểm ẩn thân ra.

Hiện giờ là buổi sáng, trên đường đã lục tục có người đi đường xuất hiện, nhưng những người đi đường này đều có bước chân vội vàng, vẻ mặt khẩn trương.

Không có ai rảnh rỗi dạo chơi trên đường.

Con đường vốn không tính là rộng rãi gì lại có vẻ trống rỗng bất ngờ.

Guinea là một quốc gia nhỏ trong khu vực đất liền châu Phi, vốn có chút nghèo khó. Mặc dù Jordan cũng là một thành phố, nhưng vẫn khá là lạc hậu, hiện giờ còn bị phản quân chiếm lĩnh càng thể hiện vẻ tiêu điều hơn, rất nhiều người trốn trong nhà, trừ phi có chuyện cần thiết mới ra khỏi cửa, bước xuống đường.

Tần Dương nhíu mày, hai người Hoa da vàng bọn họ đi trên đường thật sự đáng chú ý, dù Tần Dương hiện giờ đã dùng mặt nạ mô phỏng da người thay đổi hình dạng rồi, nhưng vẫn không che dấu được đặc thù da vàng bên ngoài.

- Đi vào ngõ hẻm đằng sau.

Hai người Tần Dương quay đầu, khi đi qua một căn nhà tiện tay lột hai miếng vải bố, phủ trên thân cả hai, sau đó đi theo đường ngõ uốn khúc mò mẫm tới khu vực cha mẹ biến mất trước đó.

Thành phố Jordan cũng không tính là lớn, động tác của hai người rất nhanh, tránh được mấy đợt lính tuần tra, sau đó đã nhanh chóng tới được mục tiêu điểm đến.

Binh lính phía trước rõ ràng có nhiều hơn, đầu đường bố trí thế kìm kẹp, có người đang tuần tra, bên đường có một chiếc xe đang đỗ, hiển nhiên là đã phong tỏa một vòng bên ngoài, mà bên trong chắc hẳn có không ít binh lính đang tiến hành tìm kiếm trải thảm.

Tần Dương đang âm thầm nhìn rất lâu, rút người về, nhíu mày suy tư.

Hắn vẫn chưa đợi được tin tức của cha, điều này nói rõ cha hẳn không chạy đi mất, vẫn trốn ở trong vòng vây nào đó, nếu không thì hắn đã sớm tìm được biện pháp truyền tin cho Tần Dương rồi.

Nhưng phạm vi nơi đây mặc dù không tính là quá lớn, nhưng cũng không phải nhỏ, nếu không vì như vậy, nhiều người tiến hành tìm kiếm theo phương thức trải sàn chỉ sợ đã đào tìm ra được hai người bọn họ rồi.

- Trước tiên tìm một ổ chờ trời tối thôi, ban ngày thật sự bị chú ý quá rồi.

- Ừ!

Hai người âm thầm ẩn vào một phòng nhà dân, trong phòng có một người đàn ông, Tần Dương tiện tay đánh ngất người đó, hai người cũng liền ru rú trong căn phòng đối diện với đường cái một khoảng này.

- Nghỉ ngơi đi, tối hôm nay cũng sẽ không có thời gian nghỉ ngơi đâu.

Tần Dương dặn dò Tư Đồ Hương một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra, liên hệ một chút với đám người Thược Dược, trao đổi tình huống một chút, sau đó tựa người lên ghế sô pha nhắm mắt thư giãn.

Thời gian trôi qua tới buổi trưa, hai người Tần Dương và Tư Đồ Hương đi tìm một ít đồ để ăn, thì tiếng súng đột ngột vang lên.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Cạch! Cạch! Cạch!

Vẻ mặt của Tần Dương biến sắc, đột ngột đứng bật dậy, thân người lao ra giống như quỷ mị.

- Đi!

...

Trong một căn phòng nào đó, Tần Hoa bắn hết băng đạn trong khẩu súng ngắn, tiện tay nhặt một khẩu AK trên mặt đất lên, bắn phá một lượt ra ngoài, bắn gục hai binh lính xông tới, những kẻ còn lại cũng không dám xông vào bên trong nữa.

- Đi ra đằng sau!

Vẻ mặt của La Thi Hoa hoảng sợ, nhưng động tác không chậm, nhanh chóng chạy ra phía sau.

Tần Hoa nhặt lại một khẩu AK vác lên lưng, còn lấy hai băng đạn đặt vào trong túi, sau đó mới nhanh chóng đuổi theo La Thi Hoa.

Địa điểm Tần Hoa ẩn thân cũng đã suy ngẫm kỹ lưỡng đường lui khi bị phát hiện. Đây là một khu ổ chuột, phòng ốc lộn xộn, ngõ nhỏ san sát, trốn từ trong này đi thì xác suất đào tẩu sẽ lớn hơn nhiều.

Binh lính tìm kiếm lục soát khu vực này rất nhiều, chí ít có tới hai trăm, ba trăm người, mặc dù đã phân tán, những cũng không cách nhau quá xa.

Một tiểu đội tìm thấy nơi ẩn thân của Tần Hoa đã bị đội trưởng Tần giết gần hết, nhưng tiểu đội tìm kiếm bên cạnh nương theo tiếng súng đã nhanh chóng đuổi tới.

Tần Hoa lôi kéo La Thi Hoa theo con ngõ nhỏ chạy trốn tới một hướng khác. Khi đang chạy trốn, hắn bất chợt nghe thấy phía trước truyền tới một loạt tiếng bước chân.

Tần Hoa biến sắc. Khi chạy qua một cửa nhà, Tần Hoa xoay người bắn một phát nhắm ngay khóa cửa, sau đó đạp một cước lên cửa nhà.

- Vào bên trong!

La Thi Hoa cuống quít chạy vào trong nhà, phía trước con ngõ xuất hiện một đội binh lính.

Tần Hoa nâng khẩu AK bắn phá một hồi, lập tức quét ngã hai, ba gã đang xông lên phía trước, đội người phía sau vội vàng lui trở về, cùng lúc đó, phía sau Tần Hoa cũng xuất hiện truy binh.

Tần Hoa quay đầu như một con thoi, xoay người bước vào cửa, tiện tay khép cửa lại, liếc nhìn xung quanh, dùng sức đẩy một chiếc tủ gỗ cũ bên cạnh chắn cửa ra vào.

- Nhanh chóng lên tầng!

Tần Hoa lôi kéo La Thi Hoa nhanh chóng chạy theo đường cầu thang lên tầng hai. Tầng dưới đã không đi thông được, Tần Hoa dự định leo lên mái nhà.

Hai người Tần Hoa bò lên mái nhà tầng ba, lại phát hiện xung quanh đỉnh tòa nhà này cũng không có đường thông, Tần Hoa nhanh chóng chạy vội tới cạnh mái xem xét, trong lòng bất chợt cảm thấy bồn chồn.

Bên dưới phía sau căn nhà bên cạnh trống không, mà bên phải tòa nhà bên cạnh cũng có một khu nhà, nhưng chí ít còn cách tòa nhà năm tới sáu thước.

Nếu như Tần Hoa toàn lực chạy lấy đà nhảy thì có thể đánh cuộc một lần, chí ít có bảy tới tám phần có thể nhảy qua được, nhưng bên cạnh hắn còn có La Thi Hoa. La Thi Hoa chỉ là một người phụ nữ bình thường, vốn không thể nhảy qua được, nếu như Tần Hoa cõng La Thi Hoa nhảy qua, như vậy cũng không thể nhảy qua được.

Xong rồi!

Lúc trước hắn đã xem sơ qua địa thế của nơi này, rất nhiều nhà trên mặt đất đều thông với nhau, nhưng không ngờ lại trùng hợp như vậy, vừa vặn bị hai bên bao vây nơi này, mà vừa vặn đỉnh căn nhà này vậy mà lại là độc lập.

Đường cùng!

Ầm!

Bên dưới truyền tới âm thanh xô cửa, đồng thời xung quanh cũng vang lên tiếng người kêu vang, hiển nhiên đám truy binh đang gọi càng nhiều tới rồi.

La Thi Hoa nhìn khoảng cách này, cắn răng nói:

- Anh có thể nhảy qua không?

Tần Hoa không hề do dự đáp:

- Không nhảy qua được.

La Thi Hoa còn không biết chồng của mình ra sao hay sao, nhìn ánh mắt thăm dò khoảng cách với vẻ mặt thay đổi liền đoán được suy nghĩ của hắn rồi. La Thi Hoa nắm lấy cánh tay của Tần Hoa:

- Em biết anh có thể nhảy qua, anh không cần lo cho em, anh đi trước đi, rồi nghĩ mọi cách tới cứu em!

Bản thân Tần Hoa chìm trong cảnh khốn cùng, trên gương mặt lại không có bất cứ vẻ hốt hoảng nào, vươn tay nắm chặt lấy tay của La Thi Hoa, khẽ nói:

- Vợ chồng chúng ta sống chết có nhau, sao anh có thể vứt bỏ một mình em được, dù có thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh em.

La Thi Hoa sốt ruột nói:

- Nếu anh không chạy đi thì ai tới cứu chúng ta được đây? Anh có thể trốn được, không cần phải bị vùi lấp với em ở nơi này...

Tần Hoa vươn tay xoa gương mặt của La Thi Hoa một chút, nói một cách trấn định:

- Em yên tâm đi, chỉ cần chúng ta nghĩ mọi cách kéo dài thời gian, nỗ lực sống sót, nhiều nhất một ngày là con của chúng ta nhất định sẽ tới cứu chúng ta rồi.

La Thi Hoa mở to hai mắt:

- Tiểu Dương?

Tần Hoa khẳng định:

- Đúng, con của em lợi hại hơn so với cha của nó đấy!
Bình Luận (0)
Comment