Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1444 - Chương 1455: Thằng Nhóc Thối Này, Cuối Cùng Đã Đến Rồi!

Chương 1455: Thằng nhóc thối này, cuối cùng đã đến rồi!
 

Ầm!

Lực va đập khổng lồ khiến hai cánh cửa nhà vốn đã rách nát trực tiếp vỡ vụn, chiếc tủ gỗ chặn sau cánh cửa cũng bị phá thủng.

Hơn mười tên lính xông vào trong phòng, sau đó giơ súng lên phóng đi theo hướng cầu thang.

Bọn họ mới vọt tới một nửa, trên đầu bậc thang đột ngột thò ra nửa bóng dáng, một họng súng khẩu AK nhắm ngay đầu bậc thang, một đầu đạn được bắn tới.

Người đầu bậc thang lập tức ngã xuống, bên dưới tuy có không ít người, nhưng đầu cầu thang cũng không rộng, muốn bắn ra mấy viên đạn thật sự rất khó, ai xông lên phía trước cơ bản đều chỉ có con đường chết, dù đám bọn họ đều là những kẻ bỏ mạng, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ không sợ chết.

- Để tôi tới, nổ chết bọn chúng!

Một gã trông như đội trưởng tiến lên phía trước, móc ra hai quả lựu đạn, kéo cái móc, sau đó một tay giơ lên nhắm hướng đầu bậc thang, lựu đạn lập tức bay lên tầng hai.

Tần Hoa dựa lên đầu bậc thang tầng hai, nghe được bên dưới âm thanh kéo móc lựu đạn truyền tới, lập tức biết không tốt, vội vàng nhanh chóng chạy về phía trước.

Hắn mới chạy đi hai bước thì lựu đạn cũng đã bay lên, rơi xuống tầng hai. Tần Hoa không quan tâm được nhiều điều như vậy, chỉ gắng hết sức nhào tới sau một cái tủ.

Ầm!

Lựu đạn nổ mạnh, tia lửa, bi thép bay tứ tán.

Lỗ tai của Tần Hoa bị ảnh hưởng vang lên những âm thanh ong ong, hắn đồng thời cảm nhận được cảm giác tê rần trên đùi, cả thân thể bị sóng nổ bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Vụ nổ chấm dứt, đám binh lính bên dưới cũng ùa lên.

Súng trong tay Tần Hoa đã rơi khỏi tay khi hắn bị sóng lựu đạn nổ bay ra ngoài. Hắn nỗ lực bò từ trên mặt đất dậy, nhưng trong tay lại không tấc sắt.

Gã binh sĩ vọt lên trước tiên đã chạy tới, cầm khẩu AK trong tay, đang muốn nhắm tới Tần Hoa, một tiếng súng từ ngoài cửa sổ truyền tới.

Trên chính giữa trán của gã binh sĩ kia đột ngột xuất hiện một lỗ máu, đầu của gã cũng ngửa về phía sau một cách nhanh chóng, sau đó cả người cũng nện xuống bậc cầu thang.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Tiếng súng chát chúa liên tục vang lên, mấy kẻ đứng đầu bậc cầu thang đều bị trúng đạn, xoay người té ngã xuống bậc cầu thang, nơi đầu cầu thang lập tức trở nên loạn.

Tần Hoa bàng hoàng quay đầu, lập tức nhìn thấy một thanh niên da mặt với gương mặt lạ lẫm đúng lúc leo lên tầng hai linh hoạt như một chú khỉ, nhảy qua bậc cửa sổ đã sớm bị rách nát rồi.

- Cha, cha không sao chứ?

Người nhảy vào đương nhiên chính là Tần Dương sau khi đã ngụy trang. Hắn vừa nhìn lướt qua Tần Hoa đang cố gắng ngồi dậy khỏi mặt đất với vẻ bàng hoàng và vui mừng bất ngờ, vừa móc một trái lựu đạn ra, rất tùy ý ném một cái, tay kia giống như mọc mắt phía sau trực tiếp rơi điểm tiếp giáp đầu bậc thang, sau đó rơi xuống bậc thềm.

Đầu cầu thang truyền tới một loạt tiếng kêu hoảng sợ, hai giây sau đó, một tiếng vang thật lớn từ bên dưới truyền tới, một ngọn lửa vọt từ dưới cầu thang lên, bên dưới lập tức xuất hiện khoảnh khắc tĩnh lặng.

Tần Hoa nghe được tiếng gọi của Tần Dương, trên gương mặt lộ ra vẻ mừng rỡ:

- Thằng nhóc thối này, cuối cùng đã tới rồi! Nếu con còn không tới, cha của con sẽ bị giết chết đấy!

Tần Dương chớp mắt đã đi tới bên cạnh Tần Hoa, ánh mắt đã nhìn tới đùi của Tần Hoa, vị trí đó đều mang màu đỏ thẫm.

Tần Hoa cúi đầu liếc nhìn, cười khổ nói:

- Bị mảnh lựu đạn bị thương, cũng may không ở trên động mạch!

Tần Dương cúi người:

- Con cõng cha, phá vòng vây trước!

- Được!

Tần Hoa không do dự chút nào trả lời, đồng thời còn bổ sung thêm một câu:

- Mẹ của con ở mái nhà...

- Con biết!

Tần Dương trả lời Tần Hoa một câu, cõng Tần Hoa lên lưng, một tay ôm ngang thân thể của hắn, tay phải thuận tay giơ súng lên, bóp cò.

Đầu bậc thang, một gã binh sĩ giơ khẩu AK mới ló đầu, còn chưa kịp nhìn rõ ràng tình huống bên trên, thì một viên đạn đã bay tới, trực tiếp chui vào đầu gã. Tầm mắt gã lập tức tối sầm, thân thể ngã về phía sau.

Tần Hoa thấy được một màn như vậy, hai mắt lập tức sáng lên.

Thằng nhóc này thật lợi hại!

Tần Dương cõng theo Tần Hoa rất nhanh lên tới tầng ba, nhìn thấy Tư Đồ Hương che mặt đang cõng La Thi Hoa trên lưng, đồng thời nhanh chóng dùng vải bố trùm thân thể trước đó làm dây buộc La Thi Hoa trên lưng.

Tần Dương nhìn La Thi Hoa ngoại trừ mang sắc mặt hoảng sợ ra cũng không có thương thế gì, trong lòng lập tức thở dài một tiếng:

- Mẹ, đừng sợ! Con cứu hai người ra ngoài!

La Thi Hoa vốn đang ngạc nhiên nhìn Tần Dương xuất hiện, bất chợt nghe thấy Tần Dương gọi mẹ, âm thanh quen thuộc này khiến La Thi Hoa phải mở to hai mắt:

- Con là... Tiểu Dương?

Tần Dương thấy cha mẹ đã có không gì đáng ngại, mặc dù bản thân đang trong hoàn cảnh khốn cùng, nhưng tâm thấp thỏm lo lắng ngược lại đã được thả lỏng.

- Con thay đổi diện mạo, đeo mặt nạ đấy... Phá vòng vây trước đã rồi nói tiếp... Đi!

Một chữ cuối cùng đương nhiên là nói cho Tư Đồ Hương nghe. Tư Đồ Hương cũng không lên tiếng, lưng cõng theo La Thi Hoa xoay người chạy lấy đà, đạp một cước lên mái nhà bên cạnh, thân người lập tức giống như không có sức nặng mà bay lên, dễ dàng bay qua khoảng cách năm, sáu mét, rơi xuống mái nhà đối diện, sau đó rơi vững vàng xuống đất, hai đầu gối hơi khuỵu xuống đã ổn định được thân người.

Ầm!

Tần Dương cõng theo Tần Hoa cũng đã rơi xuống bên cạnh Tư Đồ Hương. Tần Dương chạy đi trước, đồng thời liên lạc với Thược Dược.

- Cứu được người rồi, tiếp ứng cho tôi!

- Rõ!

Hai người Tần Dương và Tư Đồ Hương thuận theo nóc nhà chạy được một đoạn cũng đã bỏ xa đám binh lính tập trung xung quanh tòa nhà nhỏ này rồi, sau đó nhảy xuống nóc nhà, thuận theo con ngõ nhỏ chạy như điên.

Trên đường chạy trốn, Tần Dương đột ngột giơ súng lên, nhắm ngay một đường rẽ ngay phía trước, khi bóng ảnh của kẻ đầu tiên lao tới thì Tần Dương liền bóp cò.

Kẻ dẫn đầu của một tổ đội binh lính chạy từ đường ngõ tới chặn Tần Dương lại đã bị một phát bắn nổ đầu, đây căn bản cũng không giống như họ tới chặn đường, mà giống như bọn họ tới tìm cái chết, chỉ e hai gã lính cuối cùng đều đã bị dọa sợ, co rúc lại trong ngõ nhỏ. Khi Tần Dương xông qua chỗ rẽ bật nhảy lên, người trên không trung liên tiếp bắn hai phát súng, trực tiếp bắn nổ đầu.

Tần Dương có thính lực hơn người đã sớm nghe được rất rõ ràng động tĩnh xung quanh, đến cả hô hấp, âm thanh tim đập của một người đều không thể gạt được hắn, chưa nói tới tiếng bước chân nặng như tiếng chạy bộ, căn cứ theo tiếng bước chân phán đoán vị trí của anh, đối với Tần Dương mà nói thật sự rất đơn giản.

Khẩu súng ngắn trong tay Tần Dương đã được bắn ra hết, Tần Dương tiện tay ném bỏ khẩu súng, cúi người xuống, đánh một quyền lên tảng đá cứng rắn, đánh tảng đá thành khối vụn, sau đó nắm một nắm trong tay.

Tần Hoa nhìn theo động tác của Tần Dương, lập tức cảm thấy có chút mơ hồ.

Muốn làm gì đây?

Lại đi thêm khoảng trăm mét nữa, phía trước có thêm mấy người lính nữa lao ra, Tần Dương giơ tay lên, liên tục bắn ra, đá vụn giống như viên đạn bay vút đi, mấy gã lính kia đến cả súng còn chưa mở đã xoay người ngã xuống.

Tần Hoa mở to hai mắt, ánh mắt bàng hoàng.

Mặc dù hắn biết con của mình là một người tu hành rất cường đại, nhưng khi hắn nhìn thấy con trai dùng thực lực người tu hành vào trong chiến trường, hóa thành bản lĩnh giết người dứt khoát, thì trong nội tâm của hắn vẫn cảm nhận được sự rung động rất rõ ràng.

Thằng con trai này của hắn thật sự là không lường được...
Bình Luận (0)
Comment