Chương 1456: Đánh mở cửa thành phố
Tần Hoa mà còn rung động như thế, có thể tưởng tượng La Thi Hoa nằm sấp trên lưng Tư Đồ Hương càng có tâm trạng thế nào.
La Thi Hoa nhìn Tần Dương mở đường phía trước dũng mãnh như hổ xuống núi, bẻ gãy nghiền nát từng binh sĩ tiến lên chặn đường, nhìn thấy máu bắn lan khắp nơi, sắc mặt của La Thi Hoa càng lúc càng trắng, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Tần Dương đang chạy như bay ở phía trước bỗng nhiên ngừng lại, lắc người đến trước mặt La Thi Hoa, nhẹ giọng nói:
- Mẹ đừng sợ, cứ yên tâm ngủ một giấc, chờ khi mẹ tỉnh ngủ thì chúng ta đã rời khỏi đây rồi.
La Thi Hoa chưa kịp nói gì thì Tần Dương đã điểm một cái lên cổ của bà. La Thi Hoa cảm thấy tầm mắt tối đen, thoáng chốc đã hôn mê bất tỉnh.
Tần Hoa nhìn khuôn mặt tái nhợt của vợ mình, cười gượng nói:
- Lẽ ra con nên đánh ngất mẹ con sớm hơn, đợi tới khi trở về sẽ rắc rối đây.
Mắt Tần Dương lộ tia bất đắc dĩ nói:
- Vừa rồi vội vàng phá vòng vây, không nghĩ đến chuyện này. Con nghe tiếng hít thở dồn dập của mẹ mới nhớ đến, có lẽ chuyện vừa rồi kích thích mẹ quá mạnh, ngủ một giấc cũng tốt, có thể khiến tâm tình của mẹ bình ổn hơn.
Tần Hoa khẽ ừ:
- Chuyện trấn an mẹ con thì có cha rồi, lo lao ra ngoài trước đã, con còn có đồng đội khác hả?
Tần Dương cõng Tần Hoa, một lần nữa cất bước:
- Dạ, bọn họ sắp đến ngay rồi!
Tần Dương vừa dứt lời thì tiếng động cơ xe ô tô gầm rú truyền vào tai, một chiếc xe jeep việt dã lao tưc khúc cua ra, thân xe nghiêng góc lớn quẹo gấp, sau đó lao thẳng tới chỗ Tần Dương, phát ra tiếng thắng xe chói tai đậu ngay trước mặt hắn.
- Mau lên xe, đằng sau có truy binh!
Tần Dương nhét cha mẹ vào trong xe, không gian xe trở nên chật chội.
Tần Dương tiện tay cầm theo một khẩu AK:
- Hương Hương, đi theo tôi!
Tần Dương và Tư Đồ Hương nhanh như tia chớp đến gần chỗ rẽ, cùng lúc đó có mấy chiếc xe lao ra, dẫn đầu là một chiếc xe jeep mui trần, bên trên còn gắn súng máy hạng nặng.
Tần Dương giơ cao khẩu AK bắn một phát, lớp kính thủy tinh trên mui xe jeep xuất hiện vết đạn, xe bỗng lệch hướng vọt tới lối đi bên cạnh, ầm một tiếng đụng lên vách tường.
Tần Dương, Tư Đồ Hương lao nhanh ra, khẩu AK trong tay bắn liên tục. Tốc độ của hai người quá nhanh, người trên mấy chiếc xe kia không thể nhắm chính xác được. Tuy bọn họ đông hơn nhưng không có chút sức đánh lại trước mặt hai người.
Chưa tới ba mươi giây tiếng súng đã ngừng.
Ba chiếc xe ngừng bắn, binh lính trên xe đều đã chết.
Tần Dương vứt bỏ khẩu AK hết đạn, thuận tiện cướp cây súng lục trong tay một người trông dáng vẻ như một sĩ quan, sau đó kéo gã ngồi ngồi lái chiếc xe jeep đầu tiên xuống.
- Hương Hương, cô lái xe, lái ra ngoài thành phố!
- Rõ!
Tư Đồ Hương chui vào ghế lái, khởi động xe. Tần Dương ngồi vào hàng ghế sau, tùy ý ném gã điều khiển súng máy đã gục xuống xe, sau đó hắn đứng vào vị trí của gã đó.
- Đi, trực tiếp lao ra khỏi thành phố!
Đám người Tần Dương đã bị bại lộ hành tung, đã không thể tiếp tục ẩn núp trong thành phố. Dù gì thì cũng đang là ban ngày, không biết có bao nhiêu kẻ ẩn trong bóng tối theo dõi mình.
Ở lại thành phố dễ bị bắt, tuy trong chiến trường hỗn loạn hai người Tần Dương và Tư Đồ Hương có sức chiến đấu kinh người, giống như hổ nhảy vào bầy dê, nhưng là đội quân phản loạn chiếm cứ một thành phố, chắc chắn trong tay binh lính cấp dưới không chỉ có vũ khí như khẩu AK, có lẽ cũng sở hữu xe bọc thép, xe tăng, tệ mấy cũng có đủ số lượng khẩu Bazooka. Nếu như bị bao vây, đối phương thả Bazooka oanh tạc thì có chạy cũng không thoát được.
Tần Dương hét lớn với đám người Liệp Ưng:
- Đuổi theo!
Xe của hắn dẫn đầu xông về phía cửa thành phố. Nếu đã bị lộ thì Tần Dương định thừa dịp đối phương chưa kịp điều binh khiển tướng hoàn thành nhiều lớp bao vây mà lao thẳng ra ngoài.
Hai chiếc xe ầm vang xông hướng cửa thành phố, dọc đường đi tuy cũng gặp một vài tiểu đội binh lính, nhưng xe xông tới như bão táp, chớp mắt đã bỏ xa bọn họ.
Chiếc xe điên cuồng lao nhanh không hề che dấu, tốc độ siêu nhanh, chỉ chốc lát sau, hai chiếc xe đã đến cửa thành phố lúc trước mình từng đi vào.
Cửa thành phố vốn bị đám người họ dọn sạch giờ phút này đã được phòng vệ như trước, số lượng người nhiều hơn lúc trước một chút, còn dựng chướng ngại vật chặn giữa đường.
Xe jeep lướt nhanh qua kinh động binh lính bảo vệ cửa thành phố. Bọn họ chuyển họng súng, định chặn lại đám người Tần Dương.
Ánh mắt Tần Dương lạnh băng bóp cò súng.
Viên đạn như hạt mưa bắn nghiêng tới, chớp mắt đã hoàn thành hành động bắn mưa đạn trấn áp, có mấy binh lính ló đầu ra chỉ trong khoảnh khắc đã người phun vòi máu, ngã xuống.
Tần Dương khống chế toàn trường, tuy ngẫu nhiên có binh lính nổ súng trong mưa đạn, nhưng không có độ chính xác, viên đạn cũng bị đánh bay, không thể tổn thương tới Tần Dương.
Cùng với âm thanh gầm rống của khẩu súng máy hạng nặng, cả khu vực cửa thành phố bị càn quét thành đống phế tích.
Tới khi Tần Dương bắn hết hòm đạn, đám lính giữ cửa thành đã tử thương hơn một nửa. Tần Dương nhảy người ra khỏi xe, giơ súng, tùy tay bóp cò.
Tần Dương như lốc xoáy xông vào trận địa phòng thủ, vứt bỏ súng lục bắn hết đạn, trực tiếp xông vào.
Mười giây sau, Tần Dương ngừng lại, nguyên trận địa phòng thủ không còn một người có thể đứng. Có binh sĩ trúng đạn ngã xuống đất kinh khủng nhìn Tần Dương như thấy ác ma xông ra từ địa ngục.
Tần Dương đi tới chướng ngại vật nặng nề, hai tay đặt lên chướng ngại vật, hất mạnh. Chướng ngại vật chặn đường vừa to vừa nặng dễ dàng bị ném bay, nặng nề rớt xuống bên vỉa hè phát ra tiếng trầm đục.
Xe jeep lái đến trước mặt Tần Dương, hắn nhảy lên xe, chiếc xe tiếp tục ra ngoài thành phố. Hắc Báo lái xe theo sát phía sau, xe để lại hai hàng bụi bặm trên đường.
Đám người Tần Dương vừa rời đi không lâu thì từng hàng xe hơi và đám đông binh sĩ liên tiếp xuất hiện trên các con đường trong thành phố. Bọn họ nhìn cửa thành phố gần như bị thủng thành tổ ong, nhìn xác chết nằm la liệt dưới đất, tất cả hút ngụm khí.
Một chiếc xe jeep mở cửa, Serva bước xuống xe, ánh mắt hung ác nhìn cửa thành phố hỗn độn máu me, trong mắt lộ tia kinh sợ.
Từ lúc phát hiện hai vợ chồng Trung Quốc kia đến bây giờ đã có ít nhất hơn một trăm binh sĩ chết trong tay hai người và mấy người đến sau, mà đối phương dường như không bị một vết trầy.
Phó quan của Serva sắc mặt khó coi nói:
- Tướng quân, những người này thực lực rất mạnh, có lẽ là lính đánh thuê hoặc binh đặc chủng đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Giờ bọn họ đã trốn rồi, hay là...
Serva quay đầu, hung hăm lườm phó quan:
- Bọn chúng giết nhiều người của tôi như vậy, nếu không giết chúng nó thì tôi còn mặt mũi nào? Gọi điện thoại điều hai chiếc máy bay trực thăng đến đây, tôi tự mình đuổi theo giết bọn chúng!