Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1471 - Chương 1482: Không Muốn Được Thưởng Nữa Phải Không?

Chương 1482: Không muốn được thưởng nữa phải không?
 

Tần Dương bước ra cửa ra liền thấy Tư Đồ Hương đứng trong đám đông. Vóc dáng của cô cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất thể hiện sự lạnh lùng như núi băng, đứng trong đám đông đón chuyến bay tựa như hạc trong bầy gà, khá hấp dẫn sự chú ý.

Tần Dương đội mũ lưỡi trai, đeo gọng kính đen, theo dòng người đi tới trước mặt Tư Đồ Hương.

- Đi thôi!

Tư Đồ Hương thuận tay cầm hành lý từ tay Tần Dương, mỉm cười hỏi:

- Tất cả thuận lợi chứ?

Tần Dương bật cười:

- Rất thuận lợi, còn lời ít tiền nữa.

Tư Đồ Hương và Tần Dương sóng vai cùng đi ra ngoài, thuận miệng hỏi:

- Là thù lao chữa bệnh hả?

Tần Dương lắc đầu, nói:

- Tôi không nhận một đồng chữa bệnh nào, khi tôi và Nessa đi sòng bạc chơi thì gặp một đối thủ của cô ấy, cược một ván Poker Texas, thắng năm, sáu triệu dollar, khà khà, cô nói xem có phải là lời ít tiền rồi không?

Trên gương mặt của Tư Đồ Hương không lộ vẻ bất ngờ, giống như Tần Dương thắng được tiền là chuyện đương nhiên vậy:

- Đúng là lời ít tiền! Tình trạng bệnh của mẹ Nessa thế nào?

Tần Dương giải thích:

- Châm cứu mấy ngày, qua Tết còn phải chữa bệnh đợt hai.

Tư Đồ Hương nhướng mày hỏi:

- Nói vậy là anh còn phải đi Mỹ nữa?

Tần Dương cười gật đầu, nói:

- Chắc vậy, hoặc sẽ ở chỗ khác, cụ thể thì chờ đến khi đó mới biết được. Mấy ngày nay Cô khỏe chứ?

Tư Đồ Hương biểu lộ vẻ mặt hạnh phúc nói:

- Rất tốt, rất vui vẻ... vô cùng tuyệt vời!

Tần Dương cười hỏi:

- Cha mẹ của tôi đối xử tốt với cô chứ?

Tư Đồ Hương khẽ ừ:

- Bọn họ xem tôi như con gái ruột.

Tần Dương cười gian:

- Là Con dâu mới đúng.

Khóe môi Tư Đồ Hương nhếch lên, hiển nhiên tâm tình rất vui vẻ.

Hai người lái xe về nhà, trong nhà đã chuẩn bị mâm đồ ăn ngon đợi chờ Tần Dương. Người nhà tụ hợp lại, hòa thuận vui vẻ.

Ăn cơm xong, Tần Dương thừa dịp Tư Đồ Hương và La Thị Hoa rửa chén trong nhà bếp thì mình về phòng, gọi điện thoại cho Long

Vương.

- Về rồi?

Tần Dương khẽ ừ:

- Tình huống đã xác định, mẹ của Nessa, Claire là phù thủy trắng, nhưng lúc trước bà ta bị thương ốm đau nằm trên giường, thường chìm trong hôn mê, Nessa nhận danh hiệu của mẹ tiếp tục việc làm ăn, vựng dậy gia tộc. Cô ấy có một anh trai tên Quint, nhưng năng lực không bằng em gái, chỉ có thể phụ trợ Nessa chứ không thể một mình chống đỡ.

- Có chắc không?

Giọng nói của Long Vương có chút bất ngờ, hiển nhiên hắn không ngờ Tần Dương đi một chuyến mà đã thu được kết quả như vậy. Trong tưởng tượng của Long Vương thì dù Nessa và phù thủy trắng có liên quan, nhưng cô sẽ cố gắng che giấu, không để chuyện này bị phanh phui.

Tần Dương trả lời khẳng định:

- Ừ, chính xác, vốn là khó xác nhận, nhưng giữa chừng xảy ra chút chuyện...

Tần Dương kể lại sự kiện về Auger, Long Vương đã hiểu, cười nói:

- Thì ra là vậy, chẳng trách cô ta chịu thừa nhận thẳng với cậu. Nhưng có lẽ nguyên nhân lớn nhất là vì cho rằng cậu là người ngoài cuộc, cộng thêm là ân nhân cứu mạng hai mẹ con hò, cho nên mới thẳng thắn với cậu như vậy.

Tần Dương ừ một tiếng, hỏi thăm:

- Giờ đã biết tin tức này rồi, chúng ta dự định sẽ làm gì?

Long Vương cười khẽ:

- Nghe giọng điệu của cậu dường như đang lo chúng tôi sẽ làm chuyện gì hại cô ta sao?

Tần Dương vuốt mũi, vẻ mặt hơi lúng túng, dù sao bị người ta chỉ thẳng ra suy nghĩ trong lòng cũng hơi xấu hổ.

- Đúng là có chút lo lắng, dù sao Nessa cũng đã giúp đỡ đôi chút trong chuyện cứu cha mẹ của tôi, hơn nữa cô ấy ngay thẳng với tôi như vậy, nếu vì bị tôi tiết lộ mà hại cô ấy xảy ra chuyện thì tôi tất nhiên sẽ rất áy náy.

Long Vương cười phá lên:

Nghe nói Nessa rất đẹp, không lẽ cậu đã thích người ta rồi?

Trong đầu Tần Dương theo bản năng nhớ lại nụ hôn chủ động mà nóng bỏng của Nessa lúc từ biệt, ngoài miệng phủ nhận:

- Đương nhiên là không, tôi chỉ cảm thấy cô ấy sòng phẳng với bạn bè.

- Cậu yên tâm, cô ta chỉ là người buôn bán, trung gian, ít nhất theo như chúng tôi biết thì cô ta chưa từng đến Trung Quốc làm chuyện

gì, nên tính ra không xem như kẻ địch của chúng ta. Hơn nữa thủ đoạn của phù thủy trắng ghê gớm, con đường cậu đi cũng rộng, biết thân phận của cô ấy thì có lẽ sau này chúng ta sẽ lén móc nối với họ, dù sao bọn họ có thể tìm được một số thứ lợi hại có giá trị cao, mấy món đồ nếu có thể rơi vào tay chúng ta thì chúng ta không ngại bỏ ra số tiền lớn mua về. Mấy thứ khoa học kỹ thuật, dù không lấy được kỹ thuật thì mua sản phẩm về có thể lần mò ngược về ngọn nguồn, cuối cùng nghiên cứu thấu triệt kỹ thuật trong đó.

Tần Dương thở phào một hơi, không phải kẻ địch thì tốt rồi!

Vì tình yêu tha thiết với đất nước, Tần Dương có thể nói ra thân phận phù thủy trắng của Nessa, nhưng nếu Long Vương muốn đối phó

Nessa thì chắc chắn Tần Dương sẽ phản đối, thậm chí làm điều gì đó ngăn cản.

Trong giọng nói cười cợt của Long Vương mang hơi hướng xúi giục:

- Nếu cậu có tài cướp mất trái tim của người đẹp, làm cô ấy yêu cậu, thậm chí gả cho cậu thì không thành vấn đề, chuyện này càng dễ giải quyết hơn. Nếu cậu thích cô ấy thì tôi hoàn toàn ủng hộ, cậu chỉ cần ghi nhớ nguyên tắc căn bản của chúng ta là không được nói cho người thân, người yêu biết là được.

Tần Dương cáu kỉnh:

- Nói bậy bạ gì thế, tôi có bạn gái rồi!

Long Vương cười phá lên:

- Thì tôi nói vậy thôi, lên tiếng trước giải quyết băn khoăn trong lòng cậu, tránh cho tới lúc hành động bị bó tay bó chân.

Tần Dương phớt lờ chuyện đó, hỏi:

- Sau này tôi nên làm sao?

- Nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy, quên chuyện cô ấy là phù thủy trắng đi, tôi tạm thời sẽ không sắp xếp nhiệm vụ gì liên quan đến chuyện này, không khiến cậu khó xử. Dù có việc cần bàn bạc thì tôi cũng sẽ phải người khác đi giao tiếp, sẽ không để cậu bị nghi ngờ.

Tần Dương thở phào một hơi, hắn luôn lo lắng sau khi mình báo cáo xác nhận thân phận phù thủy trắng của Nessa sẽ bị Long Vương sắp xếp tiếp tục làm việc liên quan tới phù thủy trắng.

Tần Dương hiểu rằng làm đặc công chấp hành nhiệm vụ vốn kiêng kị tự nảy sinh tình cảm, nhưng đặc công cũng là con người, không phải máy móc, cũng có yêu ghét vui buồn, có tình cảm.

- Được rồi, vậy tôi yên lòng rồi. Sếp, năm mới vui vẻ!

Long Vương mỉm cười nói:

- Năm mới vui vẻ, CÓ rảnh thì ghé qua nhà ăn bữa cơm, chúng ta gặp mặt tâm sự.

Tần Dương cảnh giác hỏi:

- Gặp mặt tâm sự? Tâm sự chuyện gì?

Long Vương nghe ra giọng điệu cảnh giác của Tần Dương, cười mắng:

- Thằng nhóc này, giọng điệu đề phòng ai đấy? Cậu quên chuyện quyên tặng đồ CỔ rồi à? Đã vận chuyển đồ CỔ về, tôi có liên lạc với cấp trên, cũng cố gắng tranh thủ giúp cậu, sự việc đã có kết quả...

Mắt Tần Dương sáng rực hỏi:

- Có kết quả rồi?

Long Vương ung dung nói:

- Đúng vậy, nhưng có vẻ cậu không có hứng thú, không muốn thưởng à? Vậy tôi trả lại nhé?

Tần Dương vội la lên:

- Đừng! Muốn chứ, đương nhiên muốn! Hôm nay vừa về nhà, ngày mai tôi sẽ đến!
Bình Luận (0)
Comment