Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1485 - Chương 1496: Cây Tiền

Chương 1496: Cây tiền
 

Tần Dương ngồi ở trong xe, nhìn chị em Yến gia cười giỡn biến mất sau cánh cửa, trông họ như nai con vui vẻ trong cánh đồng tuyết, tâm tình của hắn hơi phức tạp.

Trong một đêm, mình có thêm hai cô em gái, hình như hai cô em còn có tình cảm vượt qua bạn bè bình thường nữa.

Dù nhận làm em gái rồi, nhưng em gái sẽ tùy tiện thơm má anh trai sao?

Hai cô gái trẻ tuổi thanh niên, đang ở lứa tuổi sùng bái thần tượng, mình từng giúp họ, còn làm nhiều chuyện thế kia, chắc tựa như thần tượng trong lòng họ, chứ không thì với gia thế và tính cách của họ sao lại cam tâm tình nguyện gọi mình là ca ca?

Xem ra về sau mình phải chú ý hơn, giữ khoảng cách thích hợp với hai người, tránh cho mối quan hệ này trở nên phức tạp hơn rồi dính phải nợ tình thì nguy to.

Tần Dương quay đầu xe, lái xe về nhà mình.

Tắm rửa xong, Tần Dương trở lại phòng ngủ, nằm trên giường, cầm di động lên nhắn tin cho Lý Tư Kỳ.

- Ngủ chưa?

Tần Dương và Tư Đồ Hương đã sớm vô cùng thân mật, lần này đến nhà hắn, cha mẹ của hắn xem cô như con dâu, vốn định cho hai người ở cùng một phòng nhưng bị Tư Đồ Hương từ chối. La Thị Hoa thấy Tư Đồ Hương không chịu thì xếp cô vào ở phòng khách, một căn phòng độc lập.

Lý Tư Kỳ nhanh chóng nhắn lại:

- Hết bận rồi?

Tần Dương:

- Bận gì đâu, ăn bữa cơm chứ có gì, ăn xong thì về nhà.

Lý Tư Kỳ:

- /Mỉm cười, tôi đoán cậu sẽ nhắn tin cho tôi nên vẫn chờ cậu suốt.

Tần Dương:

- Cãi cọ khó chịu hả?

Lý Tư Kỳ:

- Ừ, có lẽ đây là lý do tôi không muốn trở về.

Tần Dương:

- Mẹ của chị luôn như thế này sao?

Lý Tư Kỳ:

- /Khóc, cha mẹ của tôi luôn như vậy, có lẽ ở trong mắt họ thì tôi là con gái, cuối cùng cũng về nhà người ta, không dựa vào được, nên không xem tôi như con gái ruột.

Tần Dương:

- Rồi cuối cùng chị có cho mượn tiền không?

Lý Tư Kỳ:

- /Bất đắc dĩ, không cho mượn sao mà được? Nếu không cho mượn thì năm nay khỏi ăn Tết luôn. Nói ngọt nói nhạt, cuối cùng mượn năm mươi vạn, có lẽ số tiền này bánh bao thịt đánh chó, không lấy về được. Không phải tôi thiếu tiền gì, có thể tùy tiện rút ra một trăm vạn, nhưng tôi không muốn cho mượn. Chắc cậu sẽ không cảm thấy tôi là loại phụ nữ mặc kệ người thân, trong mắt chỉ có tiền chứ?

Tần Dương:

- Nếu trong mắt của chị chỉ có tiền thì khi tôi nói mua biệt thự cho chị ấyi sao chị kiên quyết từ chối?

Lý Tư Kỳ:

- Có lẽ tôi lấy lùi làm tiến, vì bám chặt cậu hơn, vì kiếm ích lợi nhiều hơn thì sao?

Tần Dương:

- Tôi biết rõ chị là loại người gì, đừng nói bậy bạ! Lúc trước có nghe đồn cầu của chị là người không đáng tin thì phải?

Lý Tư Kỳ:

- Đâu chỉ không đáng tin, mấy năm trước ông ấy làm ăn kiếm được nhiều tiền, khi đó tiếng nói của ông nặng ký nhất trong nhà, thường khuyên mẹ của tôi sinh thêm con trai, nói gì mà con gái cuối cùng cũng về nhà người ta, không đáng tin cậy. Xưa nay ông ấy không tốt với tôi, sau khi kiếm được tiền thì dính tật cờ bạc, càng đánh càng lớn, nói là làm ăn thua lỗ nhưng ai biết có phải nợ cờ bạc hay không. Cậu nói xem cho ông ấy mượn tiền thì có ích gì?

- Lúc trước tôi muốn thi vào trường sân khấu, trong nhà đều phản đối, ông ấy ở bên cạnh châm lửa góp gió. Cậu biết không? Vì chuyện này mà tôi và người nhà từ mặt nhau, học phí của tôi đều là trường cho mượn, mãi đến sau này gặp cậu, tôi bắt đầu đóng phim mới kiếm được tiền trả lại học phí.

- Từ khi tôi bắt đầu kiếm tiền thì trong nhà tìm đủ lý do hỏi mượn, không chỉ cha mẹ của tôi đòi tiền, mấy người họ hàng biết chuyện cũng lấy cớ này nọ mượn tiền, bọn họ khó tìm thấy tôi thì đổi sang tìm cha mẹ, cha mẹ không muốn cho mượn nên hỏi tôi đưa, nếu tôi không chịu đưa thì họ mắng nhiếc nặng nề.

- Từ lúc tôi đóng phi kiếm được tiền đến bây giờ ít nhất cho cha mẹ hoặc người thân mượn mấy trăm vạn. Bọn họ mượn tiền không bao giờ trả, nếu đòi tiền thì họ sẽ nói là túi tiền eo hẹp, tạm thời không trả nổi, còn nói xách mé như Con là siêu sao rồi, có chút xíu tiền cũng

keo kiệt đòi lại.

Có lẽ những lời này chôn giấu trong lòng Lý Tư Kỳ đã lâu, ngày thường dù muốn nói cũng không biết tỏ bày cùng ai, giờ bị Tần Dương vô tình gọi trực tuyến phá vỡ bức tường, mở miệng rồi không khép lại được nữa, trút hết lời trong lòng ra.

Tần Dương trong một chốc không biết nên an ủi Lý Tư Kỳ thế nào, giống như lời hắn đã nói với chị em Yến gia, thanh quan khó xử việc nhà, chuyện như vậy không thể dùng nắm đấm hay bạo lực có thể giải quyết.

- Chị đừng buồn quá, chuyện đã xảy ra thì coi như bỏ tiền xả xui, về sau chú ý cẩn thận chút là được. Chị em bọn họ là họ hàng, nhưng chưa chắc họ xem chị là người một nhà, họ chỉ vì tiền của chị.

Lý Tư Kỳ:

- Mỗi lần trải qua chuyện như vậy là tôi rất bực tức, muốn đánh người, tôi cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ bùng nổ.

Tần Dương:

- Có chuyện gì cứ nói với tôi, nếu chị không tiện giải quyết thì hãy nói rõ ràng ý tưởng cho tôi biết, tôi sẽ nghĩ cách làm thay chị.

Lý Tư Kỳ:

- Cảm ơn, tôi rất vui vì cuộc đời này gặp được cậu, tuy trong một chốc chưa nghĩ ra cách giải quyết, nhưng trút tâm sự với cậu xong cảm giác đỡ hơn nhiều.

Tần Dương:

- /Mỉm cười, biển người bao la, chúng ta có thể gặp gỡ là duyên phận, sau này còn gặp chuyện như vậy thì chị cứ nói với tôi, tôi sẽ đưa ra ý kiến cho chị.

Lý Tư Kỳ:

- Ừ, biết rồi, dù sao đợi ăn Tết xong tôi sẽ về Trung Hải, rồi đi tổ làm phim, có lẽ sẽ ở trong đoàn làm phim hơn hai tháng. Trước khi đi mình gặp nhau một lần được không? Cậu có rảnh không?

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên rảnh, chị cũng biết tôi là chưởng quầy phủi tay mà.

Lý Tư Kỳ:

- Ừ, tôi nhớ cậu!

Tần Dương:

- Có lẽ mùng bốn tôi sẽ về, khi đó có thể gặp nhau rồi.

Lý Tư Kỳ:

- Mùng bốn hả? Vậy tôi đợi cậu.

- Phải rồi, cậu và chị em Yến gia chắc không xảy ra chuyện gì chứ?

Tần Dương:

- Xảy ra chuyện gì được? Ăn Cơm uống rượu rồi thôi chứ còn gì nữa?

Lý Tư Kỳ:

- /Cười gian, hi hi, cứ giả vờ đi, cậu mà không biết tôi muốn hỏi chuyện gì à?

Tần Dương:

- Chị đừng đoán mò, hai người thông minh xinh đẹp, lương thiện đáng yêu, tôi xem họ như em gái thôi, không có ý tưởng gì khác.

Lý Tư Kỳ:

- Cậu dám nói lúc được Yến Tử Tuyết hôn thì tâm tình không chút dao động, Con tim không rung rinh sao?

Tần Dương cười gượng, hắn không dám nói thật, nhưng trong tình huống lúc đó, dù là ai cũng sẽ tim đập lỗi nhịp.

- Cô ấy dám nói cho chị biết chuyện này à? Quan hệ của hai người thân thiết quá nhỉ?

Lý Tư Kỳ:

- Hi hi, đương nhiên thân rồi, tôi có lẽ sau này họ sẽ gọi tôi là chị gái, còn tôi gọi họ là em gái.
Bình Luận (0)
Comment