Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1484 - Chương 1495: Lời Nhẹ Nhàng Thâm Mật

Chương 1495: Lời nhẹ nhàng thâm mật
 

Tần Dương và chị em Yến gia nghe mê mẩn, đột nhiên hình ảnh trong di động sáng lên, trở lại trang trò chuyện, khung X hiện lên cho thấy cuộc gọi kết nối đã kết thúc.

- A, bị cắt đứt rồi, chắc chị Kỳ tắt.

Yến Tử Tuyết cầm di động nhìn thoáng qua, rời khỏi chương trình trò chuyện, ngước lên nhìn Tần Dương với ánh mắt hơi lạ.

Tần Dương chú ý vẻ mặt của Yến Tử Tuyết, bất đắc dĩ cười gượng nói:

- Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi không rành tình huống trong nhà Lý Tư Kỳ.

Yến Tử Tuyết tò mò hỏi:

- Anh cũng không biết à? Chẳng phải anh và chị Kỳ... À thì... rất thân với nhau sao?

Yến Tử Tuyết ngập ngừng giữa chừng, Tần Dương đại khái đoán được Cô vốn muốn nói cái gì, hắn giả vờ không nghe thấy, cười khẽ nói:

- Chị ấy chưa bao giờ kể chuyện trong nhà.

Yến Tử Tuyết kẹp miếng cá nhẹ nhàng bỏ vào miệng, qua một lúc mới nói nhỏ:

- Xem ra quan hệ của chị ấy và người nhà không hòa thuận, cách mẹ của chị Kỳ đối xử với chị ấy...

Tần Dương bưng ly rượu lên nhấp môi:

- Mỗi nhà đều có vấn đề riêng mà.

Yến Tử Băng bỗng nhiên ngước đầu lên, khẽ hỏi:

- Ca nói xem cuối cùng chị ấy có cho mượn một trăm vạn không?

Tần Dương trầm ngâm nói:

- Xem bộ dáng của mẹ chị ấy thì không cho mượn không được, dù không cho mượn một trăm vạn cũng sẽ phải cho mượn một ít.

Yến Tử Băng nhíu mày nói:

- Tôi cứ cảm thấy mẹ của chị Kỳ đối xử không tốt với chị ấy. Chị Kỳ đã nói rõ tình huống của mình rồi nhưng bà ấy không nghe vào tai, còn nói gì mà nhận thêm vài quảng cáo, đi trình diễn nhiều chút kiếm tiền, giọng điệu đó cho cảm giác như xem chị ấy là máy kiếm tiền.

Tần Dương bất đắc dĩ nói:

- Quan thanh liêm khó xử được việc nhà, nếu như là người khác thì tôi có thể giúp chị ấy giải quyết phiền phức này, nhưng đó là người nhà của chị ấy, là mẹ của chị ấy, không cách nào dùng thủ đoạn cứng rắn giải quyết sự việc.

Yến Tử Tuyết khẽ thở dài:

- Có lẽ chị Kỳ nghe mẹ mình càng nói càng khó nghe nên vội cắt đứt cuộc gọi trực tuyến, nếu không thì sẽ càng nghe được những lời chói tại hơn.

Yến Tử Tuyết tạm dừng một lúc, Cô nhìn thẳng vào Tần Dương:

- Tôi nghĩ trong lòng chị Kỳ đang tủi thân nhiều lắm, chút tối anh hãy gọi điện thoại hỏi han xem sao, an ủi chị Kỳ một tiếng đi.

Việc này không cần Yến Tử Tuyết nói thì Tần Dương vẫn sẽ làm, hắn cười gật đầu:

- Biết.

Thấy Tần Dương đồng ý thì Yến Tử Tuyết không bàn về việc này nữa, cô đổi sang chuyện khác:

- Ca ca định khi nào trở về Trung Hải?

Tần Dương thuận miệng trả lời:

- Có lẽ mùng bốn.

Yến Tử Tuyết kinh ngạc hỏi:

- Sớm vậy

Tần Dương cười nói:

- Trở về Còn bận công chuyện nữa, tuy tôi là học sinh nhưng không chỉ là học sinh, trong tay còn nhiều việc khác.

Yến Tử Tuyết bị lời nói của Tần Dương chọc cười:

- Cũng đúng, anh là ông chủ lớn, thần y nhỏ, nghệ sĩ dương cầm, bận nhiều việc. Vậy chúng tôi đi cùng anh, cũng cần trở về chuẩn bị, bên tổ làm phim nên bắt đầu quay phim.

Tần Dương cười nói:

- Bộ phim của cô chắc sắp quay xong rồi?

Yến Tử Tuyết gật đầu, nói:

- Sắp xong, phim tình cảm nên quay khá nhanh, công ty sắp xếp trình chiếu vào kỳ nghỉ một tháng năm, tránh lịch chiếu phim của em gái

chị Kỳ.

Tần Dương cười hỏi:

- Cảm giác như thế nào?

- Khá tuyệt, hi hi, núp dưới cây to hóng mát, có người che chở đúng là sướng, không cần lo mấy chuyện vặt vãnh khác, không cần sợ không có phim để quay, chỉ cần nghiêm túc đóng phim nâng cao kỹ năng diễn xuất là được.

Yến Tử Tuyết bưng ly rượu lên:

- Ca, chị em chúng tôi kính ca, cảm ơn ca giúp chúng tôi!

Tần Dương không khách khí, bưng ly rượu lên cụng ly với hai người, mỉm cười khích lệ:

- Vì một tiếng kêu ca này, tôi cũng nên che chở hai người. Nhưng hai người cũng phải cố gắng, dù sao muốn thành công thật sự không chỉ nhờ vào diễn vài bộ phim là nổi tiếng, cuối cùng vẫn phải dựa vào tài năng diễn xuất của mình. Về mặt này thì chị Kỳ của hai người làm rất tốt, hai năm nay kỹ năng diễn xuất của chị ấy tiến bộ thấy rõ.

Yến Tử Băng dõng dạc nói:

- Chúng tôi sẽ cố gắng, tranh thủ không làm ca mất mặt!

Yến Tử Tuyết cũng vẻ mặt chắc chắn bổ sung nói:

- Đúng vậy! Ca là thần tượng toàn dân, chúng tôi không thể quá kém cỏi, chứ không thì không xứng với trợ giúp của ca ca!

Tần Dương uống hớp rượu, cúi đầu, con người bỗng nở to.

Chị em Yến gia một hơi uống cạn rượu gạo trong ly!

Ly này là ly bia bình thường, một ly cỡ hai xị, tuy không rót đầy ly của hai cô gái nhưng ít nhất cũng hơn một xị, vậy mà hai cô uống hết một hơi?

- Hai người uống chậm chút, ai cho uống trăm phần trăm như thế?

Khuôn mặt trắng trẻo của Yến Tử Tuyết nhanh chóng nổi lên hai luồng đỏ ửng động lòng người, cười toe nói:

- Rượu kính anh thì đương nhiên phải cạn ly, nếu không thì sao biểu hiện được chân thành của chúng tôi?

Tần Dương cáu kỉnh nói:

- Ai cần hai người biểu đạt thành ý gì đó? Có phải xã giao bên ngoài đâu mà cần phép tắc, hai người đừng uống say là tốt rồi!

Yến Tử Băng cười tủm tỉm nói:

- Yên tâm, không say được, tửu lượng của chúng tôi không kém.

- Tửu lượng cao cũng không thể uống rượu như nước lã! Hai người ăn chút gì đi, đừng uống rượu nữa, uống sữa đậu nành!

Yến Tử Tuyết bĩu môi:

- Ngày cuối cùng của năm rồi mà cấm không cho người ta uống rượu?

Tần Dương cười dỗ dành:

- Tôi không muốn một tay xách một con ma men về, hai người sẽ bị chú và dì đánh đòn. Ông chủ, cho hai bình sữa đậu nành, đun nóng!

Yến Tử Tuyết thấy thái độ của Tần Dương kiên quyết thì đành chu môi nghe theo, cô cũng biết hắn làm vậy vì tốt cho hai chị em.

Ba người ăn cỠ một tiếng đồng hồ, Yến Tử Tuyết giành thanh toán. Ba người đi ra tiệm Cơm, phát hiện bên ngoài đã lất phất bông tuyết.

Tần Dương lái xe chở hai người Yến Tử Tuyết đến cửa nhà bọn họ.

- Được rồi, mau về đi, hỏi thăm chú và dì giùm tôi.

Yến Tử Tuyết chớp chớp mắt hỏi:

- Vậy đầu năm anh có đến tìm chúng tôi chơi không?

Tần Dương cười nói:

- Đợi đến lúc đó rồi tính.

- Um!

Yến Tử Tuyết cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xe, đang chuẩn bị bước xuống thì dường như nghĩ đến điều gì, xoay người lại:

- Có một câu muốn nói với anh.

Tần Dương nghi hoặc nhìn Yến Tử Tuyết:

- Câu gì?

Yến Tử Tuyết vươn đầu nhỏ gần bên tai Tần Dương, bộ dáng như muốn tâm sự nhỏ. Tần Dương hơi nghiêng đầu, cười nói:

- Muốn nói chuyện gì? Nơi này không có người ngoài, ra vẻ bí ẩn như vậy làm chi?

Gương mặt Yến Tử Tuyết ửng đỏ, nhẹ cắn môi, đôi mắt đẹp lóe tia xấu hổ.

- Hôm nay chúng tôi gọi điện thoại cho anh với mong muốn lớn nhất là được gặp anh. Đêm nay chúng tôi rất vui vẻ, cảm ơn anh!

Yến Tử Tuyết bỗng nghiêng đầu nhanh chóng thơm một cái lên mặt Tần Dương.

- Ca ca, năm mới vui vẻ!
Bình Luận (0)
Comment