Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1483 - Chương 1494: Xin Tiền

Chương 1494: Xin tiền
 

Đừng nói nữa, cuối năm ở Kinh Thành cũng chán lắm, trong thành phố trống rỗng, bên ngoài lạnh buốt, không thấy vài người, không được vài tiệm mở cửa buôn bán

Yến Tử Tuyết cảm thán một câu, cầm di động quay một vòng hướng bên ngoài và trong tiệm Cơm:

- Chị xem, không có một người ăn cơm, chỉ có một bàn chúng em thôi.

Yến Tử Băng ở bên cạnh xen vào nói:

- Chị Kỳ, chị nói trong nhà giục là giục cái gì?

Lý Tư Kỳ sửng sốt một chút, sau đó cười tủm tỉm nói:

- Giục chị sớm yêu đương, kết hôn sinh con ấy mà, về nhà năm mới thì luôn gặp tiết mục này.

Yến Tử Tuyết kinh ngạc hỏi:

- Không thể nào! Chị Kỳ mới khoảng hai mươi tuổi mà? Hơn nữa sự nghiệp đóng phim của chị đang nóng hổi, không thể nào vội vã yêu đương kết hôn!

Lý Tư Kỳ cười nói:

- Người lớn tuổi đâu thèm biết mấy cái đó, mà sao mọi người đều chạy ra bên ngoài ăn cơm? Không ăn trong nhà à?

Yến Tử Tuyết cắm di động vào hộp khăn giấy, điều chỉnh góc độ cho dựng đứng, cô cầm đũa lên bắt đầu ăn cá:

- Hôm nay chúng em bị người ta bán, Tần Dương đến cứu khổ cứu nạn, anh ấy chưa kịp ăn cơm nên chúng em mời ăn một bữa, thuận tiện uống ít rượu, xem như đoàn tụ cuối năm.

Vẻ mặt Lý Tư Kỳ kinh ngạc hỏi:

- Bị người bán?

Yến Tử Tuyết nói chuyện tự nhiên như thể Lý Tư Kỳ có mặt bên bàn ăn, cô vừa ăn vừa uống vừa kể lại chuyện ngày hôm nay, cuối cùng

cảm thán nói:

- Biến đổi nhanh nhất là lòng người, ngày xưa quan hệ thuần khiết biết bao giờ trở nên xấu xa như vậy, ngẫm lại khiến người buồn phiền.

Lý Tư Kỳ an ủi:

- Lòng người cách cái bụng, hai đứa cũng phải ôm lòng cảnh giác, đừng thấy ai cũng đi theo, lỡ gặp vài kẻ xấu xa, xảy ra chuyện gì sẽ là ác mộng suốt đời.

Yến Tử Tuyết khẽ ừ:

- Về sau không dám dễ dàng tin người nữa.

Tần Dương nhìn Yến Tử Tuyết về mặt ủ rũ, lòng thầm than. Tuy việc này không tạo thành tổn thương thực chất cho chị em Yến gia nhưng đả kích mạnh đến tâm hồn của họ, nhiều thứ tốt đẹp trong lòng họ từ đây mất đi ánh sáng, trái tim tràn ngập tin tưởng và mong đợi với nhiều thứ tốt đẹp trên cõi đời cũng bị bóng đen hiện thực bao trùm.

Con người mới sinh ra vốn tốt đẹp, tin tưởng tình bạn, tình yêu, ánh sáng, nhưng rồi dần lớn lên, nhiều lần tình bạn phản bội khi đối mặt hiện thực, tình yêu phản bội khi đụng phải tiền bạc, khiến người ta lần lượt chịu đựng thất vọng và đau khổ, từ đó trái tim dần trở nên thực dụng, lạnh lùng, chết lặng.

Có lẽ đây là hiện thực của xã hội, là cái giá phải trả để lớn lên.

Tần Dương không lên tiếng khuyên nhủ, trên thế giới cùng tồn tại ánh sáng và bóng tối, người quá thuần khiết sẽ bị tổn thương nhiều lần hơn, sự lương thiện và chính trực của họ luôn bị đủ loại người cố ý lợi dụng, bọn họ nhiệt tình trả giá toàn đổi lấy từng vết thương. Con người khi chín chắn hơn, học được cách phán đoán thiện và ác là một môn bắt buộc phải trải qua trong đời người.

- Chị Kỳ, lần này chị về quê chắc bị đông người xúm lại vây xem lắm nhỉ? Bây giờ chị là siêu sao rồi.

Lý Tư Kỳ bĩu môi nói:

- Hai ngày nay chị cười đến nỗi mặt cứng ngắc, mệt hơn đóng phim nhiều. Những người này như xem gấu mèo, hơn nữa không thể nổi khùng với họ, nếu không sẽ bị người ta nói là thành ngôi sao rồi liền trở mặt. Người nhà của chị thì thích khoe khoang. Ngày xưa chị muốn học trường sân khấu thì bọn họ không đồng ý, tự chị kiên quyết đòi đi, còn cãi nhau một trận lớn với gia đình. Bây giờ có chút thành tích, hơi nổi tiếng thì bọn họ làm như là Công lao sáng suốt của họ vậy.

Mắt Yến Tử Băng lộ tia đồng tình:

- Chuyện này thật là... họ là cha mẹ, chị có giận cũng không trút ra được, chỉ có thể cố nén.

Lý Tư Kỳ xoa rối tóc, vẻ mặt bực bội nói:

- Bực, bực chết đi được! Cầu cho Tết mau qua là chị có thể lấy cớ làm việc về lại thành phố, chứ cứ tiếp tục thế này thì chị sẽ điên mất!

Mắt Tần Dương cũng lộ tia đồng tình, định mở miệng nói gì thì cửa phòng của Lý Tư Kỳ đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên bốn mươi mấy tuổi xuất hiện ở cửa:

- Kỳ Kỳ, con đang làm gì đấy?

Lý Tư Kỳ bản năng lật tay lại, úp màn hình xuống giường. Bên Tần Dương thấy hình ảnh bỗng tối đen, nhưng giọng nói vẫn phát ra.

- Đang chơi di động, có chuyện gì không mẹ?

Tần Dương và chị em Yến gia đều ngậm miệng lại, vãnh tai lắng nghe đối thoại bên kia.

Lý Tư Kỳ chưa bao giờ kể chuyện trong nhà cho Tần Dương nghe, nhưng hắn xem thái độ nhỏ từ Cô thì cảm giác được quan hệ giữa Cô

với người nhà không quá tốt.

Tuy nghe lén là không tốt, nhưng đây là gọi điện trực tuyến, Lý Tư Kỳ biết điều này, nếu không muốn cho ai nghe thì cô sẽ chấm dứt cuộc gọi.

Chị em Yến gia trợn to mắt, vẻ mặt tò mò và hóng chuyện.

- Không có chuyện gì lớn, lúc nãy cầu của con gọi điện thoại cho mẹ, năm nay em ấy xui xẻo, làm ăn lỗ mấy chục vạn, Tết này khổ đây.

Lý Tư Kỳ nhẹ giọng nói:

- Làm ăn thì có lời có lỗ, Con nhớ lúc trước cậu kinh doanh tốt lắm mà, nói chuyện làm việc đi như gió.

Bà Lý khẽ thở dài:

- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, lúc này khác với ngày xưa. Cậu của con gọi điện thoại cho mẹ hy vọng mượn ít tiền xoay Sở, tiền vốn xoay vòng của công ty bị kẹt. Con cũng biết tình huống trong nhà, chúng ta làm gì có tiền cho cậu của con mượn. Kỳ Kỳ, hay là con giúp đỡ cậu một chút đi?

Lý Tư Kỳ trầm mặc vài giây, khẽ hỏi:

- Cậu định mượn bao nhiêu?

Bà Lý mỉm cười nói:

- Không nhiều, một trăm vạn, chỉ cần tiền xoay vòng của Công ty đến nơi, kiếm được tiền sẽ trả lại cho con.

Giọng Lý Tư Kỳ lộ kinh ngạc hỏi:

- Một trăm vạn! Quy mô Công ty của cậu không lớn, tổng tiền vốn e rằng không đến một trăm vạn, chỉ riêng tiền xoay vòng đã nhiều như vậy sao?

- Cậu của con nói một trăm vạn này có một phần là đắp vào lỗ hổng tiền vốn, một phần là định sang năm khuếch đại quy mô, tóm lại đều là người trong nhà, một trăm vạn không quá nhiều với con, hãy cho cậu của con mượn đi, chờ khi nào cậu của con kiếm lời thì tự

nhiên sẽ trả lại cho con.

Giọng nói của Lý Tư Kỳ lộ rõ tức giận:

- Mẹ, cái gì gọi là mấy trăm vạn không quá nhiều đối với con? Mẹ tưởng con kiếm được bao nhiêu tiền? Con còn đang thuê phòng ở Trung Hải đây, mua không nổi một căn hộ. Hơn nữa lúc cậu kiếm tiền nở mày nở mặt thì đối xử với chúng ta như thế nào? Bây giờ mở miệng đòi mượn một trăm vạn, kiếm tiền trả cho con? Vậy nếu tiếp tục làm ăn thua lỗ, không kiếm lời được thì sao? Chẳng phải là ném

một trăm vạn xuống nước?

Giọng bà Lý biến lớn hơn, chứa sự tức giận

- Con nói chuyện cái kiểu gì vậy? Con không thể ngóng trông cậu của con làm ăn suôn sẻ sao? Bây giờ con là siêu sao nổi tiếng cả nước, nhận vài quảng cáo, đi trình diễn vài lần là có tiền rồi. Đó là cậu ruột của con, không lẽ con định trơ mắt nhìn cậu gặp nạn?
Bình Luận (0)
Comment