Chương 1493: Có giỏi thì đừng nói miệng, làm đi
Lần gần đây nhất Tần Dương và chị em Yến gia gặp mặt là lúc sinh nhật của hắn, trong nhà tổ chức tiệc nướng ngoài trời, hai chị em đều đến, sau này không gặp nhau nữa.
- Mới có bốn tháng chứ lâu gì.
Yến Tử Tuyết xoe tròn mắt cãi lại:
- Bốn tháng mà bảo chưa lâu? Đời người có bao nhiêu lần bốn tháng? Bốn năm chỉ có ba lần, tính theo tần suất này thì dù tôi sống đến tám mươi tuổi, cuộc đời này chỉ có gặp anh tối đa hơn một trăm lần.
Tần Dương á khẩu, Con bé này nói có lý quá, không cãi được.
- Hai cô gọi điện thoại cho tôi chỉ vì muốn thừa dịp này hẹn tôi ra ngoài sao?
Yến Tử Tuyết mím môi, dè dặt trả lời:
- Cũng có một phần sợ bị cha mẹ răn dạy, nhưng càng muốn anh đến cứu chúng tôi.
Tần Dương khẽ thở dài:
- Hai cô, đã là ngày hai mươi chín trước Tết rồi, không ở nhà cùng cha mẹ qua năm mới mà chạy lung tung làm gì?
Yến Tử Băng nhỏ giọng nói:
- Cha mẹ không ở nhà, bận công tác.
Tần Dương kinh ngạc hỏi:
- Ngày hai mươi chín rồi còn làm việc? Được rồi, đúng là họ rất bận.
Yến Tử Tuyết càu nhàu:
- Thì đấy, suốt ngày cứ bận, không thấy người đâu, trong nhà lạnh như băng, không có gì ăn luôn. Chị em chúng tôi không muốn nấu ăn, chỉ đành đi ăn tiệm, ai ngờ gặp việc này. Ài, anh nói xem sao con người đổi tính nhanh thế, trước kia là người tốt biết bao, vậy mà bây giờ biến thành như vậy.
Tần Dương bình tĩnh trả lời:
- Hiện thực là thế đấy.
Chiếc xe Mercedez sắp đến khu dân cư chỗ Yến gia, Yến Tử Tuyết nhìn đường phố bên ngoài, bỗng la lên:
- Chỗ đó có tiệm còn mở cửa, chúng ta đi ăn chút gì đi!
Tần Dương tò mò hỏi:
- Lúc trước các người ăn cơm rồi mà, lại đói?
Yến Tử Tuyết ừ một tiếng:
- Lúc nãy toàn nói chuyện, không ăn gì nhiều. Hơn nữa chúng tôi khó khăn mới gặp ca ca, anh hãy ở chơi lâu chút đi.
Tần Dương đậu xe ven đường, nhìn vào vỉa hè, là một tiệm cơm nhỏ rất bình thường.
Tần Dương nghiêng đầu nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Yến Tử Tuyết, do dự một chút rồi nói:
- Được rồi, vừa lúc tôi chưa ăn cơm, vậy vào đây ăn.
Yến Tử Tuyết nghe Tần Dương chưa ăn cơm thì vội nói:
- Ca ca vất vả đến giúp chúng tôi, bữa cơm này để tôi mời, xem như xin lỗi!
Ba người Tần Dương đi vào tiệm cơm nhỏ, lúc này đã qua giờ ăn cơm, hơn nữa gió bắc thổi qua, trong không khí lạnh lẽo, người qua đường thưa thớt, trong tiệm không có một người khác nào.
Ông chủ nhiệt tình mời ba người ngồi, đưa ra thực đơn. Yến Tử Tuyết xem thực đơn, vui vẻ nói:
- Chúng ta ăn cá nướng nhé? Bên dưới có thể thêm than, vừa ăn vừa thêm hơi nóng thì sẽ không cảm giác lạnh!
Tần Dương cười nói:
- Tôi không có ý kiến.
Yến Tử Tuyết vui vẻ gọi món:
- Ông chủ, cho chúng tôi một con, a không, hai con cá nướng, thêm ít đồ chay.
- Vâng!
- Ca ca, thời tiết lạnh thế này, thêm ít rượu đi, hơn nữa hôm nay xem như ba chúng ta ăn Tết với nhau.
- Được.
- Ông chủ, thêm một bình rượu gạo!
Đồ nhắm rượu đưa lên trước, kèm rượu gạo. Yến Tử Tuyết rót đầy ly cho cả ba người, sau đó nâng ly lên:
- Ca ca, cảm ơn anh đến cứu chúng tôi, năm mới vui vẻ!
Tần Dương bưng ly lên nhấp một ngụm, cười nói:
- Năm mới vui vẻ!
- Ca ca bây giờ uy phong ghê, lúc nãy anh đội mũ, che một nửa khuôn mặt, mấy người đó kiếm chuyện đủ điều. Ca ca vừa lộ mặt một cái
là bọn họ ngốc như gà gỗ luôn, tôi thấy vài người nhìn anh với ánh mắt sùng bái, nhưng đều về mặt lúng túng, tôi nghĩ nếu đổi chỗ khác thì bọn họ đã xúm lại xin chụp hình chung, ký tên rồi.
Yến Tử Băng nhẹ giọng nói:
- Mấy người đó chắc đều sợ lên tin hot weibo, bây giờ trên mạng đề tài liên quan đến Tần... ca ca là dễ dán nhãn hot, mỗi lần anh đều làm sự kiện lớn, có một, hai nhân vật phản diện. Tôi nghĩ họ sợ mình đóng vai phản diện, khi đó sẽ bị fan phun nước miếng chết chìm.
Tần Dương mỉm cười hỏi:
- Dễ lên tin hot vậy sao?
Yến Tử Tuyết cười tít mắt trả lời:
- Với người khác có lẽ hơi khó, nhưng anh được chú ý nhiều như thế thì lên tin hot, đăng tít bự dễ như chơi.
Rất nhanh, cá nướng được bưng lên, chua cay thơm nức. Yến Tử Tuyết móc di động ra chụp một tấm, tùy tay gửi cho Lý Tư Kỳ.
- Chị Kỳ, đoán xem chúng em ăn cơm với ai?
- Đoán đi nào, hi hi!
- Không lẽ là Tần Dương? Hình như Tần Dương cũng ở Kinh Thành, nhưng lúc này cậu ta nên ở trong nhà với người thân chứ?
- Bingo! Hi hi, đúng là anh ta!
- A a a, thật hay xao vậy? !
Yến Tử Tuyết còn chưa kịp trả lời thì Lý Tư Kỳ xin gọi trực tuyến, sốt ruột muốn nghiệm chứng.
Yến Tử Tuyết cầm di động, cười tủm tỉm giơ lên cho Tần Dương thấy.
- Chị Kỳ gọi này.
Tần Dương cười nói:
- Ăn cá nướng mà cô cũng muốn khoe khoang sao?
Yến Tử Tuyết cười tinh nghịch:
- Ăn cá nướng không cần khoe khoang, nhưng cùng anh ăn cá nướng thì đáng để khoe, đặc biệt vào lúc này, tôi nghĩ chị Kỳ sẽ hâm mộ lắm đây.
Yến Tử Tuyết nói xong bấm nút nhận, Lý Tư Kỳ mặc áo bông vẻ mặt mong đợi hiện ra trên màn hình.
- Mấy đứa sẽ không lừa chị chứ?
Yến Tử Tuyết cười tươi xoay màn hình hướng Tân Dương:
- Chị Kỳ, em không lừa chị nhé, nhìn này!
Lý Tư Kỳ trông thấy Tần Dương thì lộ vẻ mặt khoa trương:
- Tư Tuyết, con nhóc hư này! Cố ý khoe khoang!
Yến Tử Tuyết cười ranh mãnh:
- Đúng rồi, cố ý khoe mà, ba người vừa ăn cá nướng vừa uống rượu, sướng.
- Uống rượu?
Lý Tư Kỳ đánh trả:
- Không lẽ hai đứa có ý đồ gì? Định uống rượu làm mình ngấm men say, thừa dịp say hành sự?
Yến Tử Tuyết không yếu thế đáp trả:
- Chị Kỳ, mặc kệ chúng em có ý tưởng gì thì bây giờ chị đều ngoài tầm tay với, hi hi.
Lý Tư Kỳ cười nói:
- Hai con nhóc, cho hai đứa mấy lá gan cũng không làm nên cơm cháo gì, chỉ biết hộ khẩu hiệu thì có ích gì?
Yến Tử Tuyết giận dỗi la lên:
- Chị kỳ quá coi thường chúng em!
Vẻ mặt Lý Tư Kỳ khiêu khích:
- Có giỏi thì đừng chỉ biết nói, làm ngay đi, chị làm Cổ động viên cho mấy đứa đè hắn!
Yến Tử Tuyết hầm hừ nói:
- Đừng tưởng rằng chúng em không dám!
Lý Tư Kỳ khinh thường nói:
- Lên đi!
Tần Dương nghe hai cô gái đấu võ mồm quên cả đất trời, nhưng nội dung hết sức bậy bạ, hắn lúng túng cười xen vào:
- Tư Kỳ, áo bông của chị đẹp thật, chắc chị đang là đóa hoa ở quê mình nhỉ?
Lý Tư Kỳ bĩu môi nói:
- Hoa hậu làng à? Dẹp đi, trở về ăn Tết chán chết, trong nhà cứ giục mãi, tôi chẳng có chỗ để đi, chỉ có thể co ro trong nhà đọc sách, chơi vi tính, di động, nhức đầu chết. Nếu biết trước đã không về nhà, cùng cậu đi Kinh Thành ăn Tết chắc sẽ vui hơn nhiều.