Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1487 - Chương 1498: Ta Có Chuyện Muốn Nhờ Con

Chương 1498: Ta có chuyện muốn nhờ con
 

A, rốt cuộc đã trốn ra

Tần Dương đi ra khỏi nhà, hít vào không khí lạnh lẽo, phun ra làn khói trắng dài.

Tư Đồ Hương đứng cạnh hắn, khóe môi nhếch cao, mắt chứa ý cười.

Từ khi La Thị Nhã mách với La Thị Hoa về mối quan hệ giữa Tần Dương và Lý Tư Kỳ, Trang Mộng Điệp thì hắn bị bà nghiêm hình ép hỏi, cộng thêm có nội gian La Thị Nhã biết hết mọi chuyện, hắn không có cách nào chối cãi hay che giấu, đành ngoan ngoãn khai thật hết.

La Thị Hoa biết hết sự thật, vẻ mặt hơi phức tạp. Bà cũng là phụ nữ, đổi vị trí suy nghĩ, tình huống của Trang Mộng Điệp yêu phải Tần Dương là chuyện bình thường.

Tư Đồ Hương có tài sản trăm tỷ mà đưa hết cho Tần Dương, còn không để ý việc hắn có người phụ nữ khác. Lý Tư Kỳ lo sự nghiệp, không quan tâm hôn nhân. Trang Mộng Điệp chỉ mong gửi gắm tinh thần chứ không trông đợi đền đáp lại, các Cô không tranh giành gì với Hàn Thanh Thanh, ngược lại khiến Hàn Thanh Thanh ôm lòng áy náy, các bên tự động nhún nhường. Ví dụ như Tư Đồ Hương đến ở nhà Tần Dương, dù đến quan hệ này rồi mà cô vẫn không chịu vào phòng của hắn, đây là sự tôn trọng với Hàn Thanh Thanh.

Các cô tôn trọng, công nhận Hàn Thanh Thanh, chưa bao giờ muốn tranh giành tình yêu của Tần Dương dành cho Hàn Thanh Thanh.

Một người phụ nữ làm được đến mức độ này, dù La Thị Hoa trách móc Con trai không chung tình, nhưng cũng không tìm được lời nào răn dạy hắn, chỉ đành dặn đi dặn lại hắn phải đối xử tốt với Hàn Thanh Thanh, không được làm cô buồn lòng.

Biết Tần Dương chờ qua Tết trở về Trung Hải sẽ mua biệt thự, còn định cho Hàn Thanh Thanh đứng tên, chuyển biệt thự vào danh nghĩa của cô thì La Thị Hoa rất vui mừng, đồng ý cả hai tay với cách làm của con trai. Vì La Thị Hoa cho rằng đây không chỉ là một căn biệt thự mà là trao tình cảm, là tôn trọng, là tỏ thái độ, là thực hiện khiến phụ nữ có cảm giác an toàn.

Tư Đồ Hương cũng thấy toàn bộ quá trình, nhưng chỉ nhếch môi cười, trong mắt có mấy phần vui sướng khi người gặp họa, dù sao cô chưa từng thấy bộ dạng lúng túng chịu bó tay của Tần Dương.

Có lẽ chỉ khi ở trước mặt người lớn trong nhà thì Tần Dương không còn là yêu nghiệt nghịch thiên mà chỉ là đứa con bình thường trước

mắt cha mę.

Tần Dương nhìn vẻ mặt của Tư Đồ Hương, cười bất đắc dĩ:

- Hai ngày nay cô xem kịch vui cũng đủ rồi chứ?

Tư Đồ Hương mỉm cười nói:

- Không phải kịch vui, ấm áp lắm, trừ người thân của mình ra, có ai trân trọng thân thiết thật lòng với mình như vậy?

Tần Dương sửng sốt, sau đó cười nói:

- Về sau nơi này cũng là nhà của CÔ, nếu Cô muốn thì hãy xem bọn họ như cha mẹ, ưm, xem như cha mẹ chồng cũng được, bọn họ thật sự thích cô.

Tư Đồ Hương mím môi, lúc trước Tần Dương đã nói lời như vậy, nhưng qua một mùa xuân, nghe lại lời này cho cảm giác khác biệt.

Mùa xuân này là khoảng thời gian mà Tư Đồ Hương cảm thấy sung sướng nhất từ khi cha mẹ qua đời. Tuy không phải cha mẹ ruột nhưng Tần Hoa, La Thị Hoa thật sự xem cô như con gái, khiến lòng cô ấm áp, cảm giác được yêu thương quan tâm thật tốt.

- Ừ, biết rồi.

Hôm nay Tần Dương đi thăm viếng Dương Hạo Nhiên lão gia, lúc trước lão gia gọi điện thoại cho Tần Dương, hỏi hắn về nước chưa, mời hắn qua nhà mình ăn cơm.

Đương nhiên phải nể mặt lão gia rồi, trước không nói đến thân phận cường giả Chí Tôn của Dương lão gia, chỉ riêng phần tình nghĩa ông đã giúp lúc ở Tokyo đủ để Tần Dương chủ động đến nhà thăm viếng.

Chỗ ở của Dương Hạo Nhiên là một căn biệt thự nhỏ, tay Tần Dương cầm một ít quà, hắn biết ông không thiếu mấy thứ này, nhưng năm mới ghé nhà phải chúc Tết, không thể đi tay không được, đây là lễ tiết cần có, cũng là sự tôn trọng.

Tần Dương ấn chuông cửa, một người giúp việc mở cửa phòng. Tần Dương và Tư Đồ Hương đi vào biệt thự, chợt thấy Dương Hạo Nhiên mặc áo tang* ngồi trên sofa, cầm một quyển sách, đang đọc sách. Tần Dương nhìn thoáng qua, là sách về đồ cổ.

(*) Áo tang: Tên hán việt là đường trang, kiểu áo thời dân quốc của đàn ông, hình dáng hơi giống sườn xám của phụ nữ.

Nghe thấy tiếng bước chân, Dương Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, khép lại sách trong tay, cười nói:

- Tiểu Tần, Tư Đồ, hai đứa đến rồi.

Tần Dương cười giao quà cho người giúp việc, chắp tay chúc:

- Lão Dương, năm mới tốt lành, chúc người dồi dào sức khỏe, mọi việc như ý.

Dương Hạo Nhiên cười nói:

- Đứa nhỏ này, kêu Con đến thì đi mình không là được, mua quà làm gì? Muốn khách sáo với ta?

Tần Dương cười tủm tỉm trả lời:

- Lão Dương là người lớn, con là trẻ nhỏ, trẻ nhỏ đến viếng thăm người lớn sao có thể đi tay không được?

Dương Hạo Nhiên cười cười, sảng khoái nói:

- Được rồi, con luôn nói có lý. Buổi trưa ở lại ăn cơm đi, chúng ta nhâm nhi vài ly.

- Được.

Tần Dương trả lời dứt khoát:

- Con đã ôm quyết tâm đến ăn ké cơm trưa!

Hiển nhiên Dương Hạo Nhiên rất thích Tần Dương, ông mời hai người ngồi xuống, cười nói:

- Nghe nói con trở về rồi lại đi tham gia thi đấu dương cầm quốc tế Chopin, còn được hạng nhất?

Tần Dương cười nói:

- Vâng, cũng khá may mắn.

Dương Hạo Nhiên cười nói:

- Ta nghe nói thi xong con chạy mất, không lĩnh thưởng, Con thật là...

Tần Dương giải thích:

- Khi ấy cha mẹ của con du lịch ở Phi châu xảy ra chuyện, Con phải qua đó giải quyết nên mới vội vã rời đi, chứ không thì dù thế nào cũng không đến mức chưa kết thúc cuộc thi đã đi mất.

Dương Hạo Nhiên hiểu ra:

- Ta đã nói mà, tuy Con rất có cá tính nhưng vẫn biết giữ quy tắc, có thể nào bỏ đi giữa chừng. Cha mẹ của con không sao chứ?

Tần Dương cười đáp:

- Bọn họ cũng xui xẻo, đụng phải phản quân Guinea tạo phản, kẹt lại thành phố Jordan. Nhưng may mắn bị giật mình chút thôi, không bị thương gì.

Dương Hạo Nhiên gật đầu, không đào sâu vào việc này:

- Biết chơi cờ không? Chơi vài ván?

Tần Dương sảng khoái nói:

- Được!

Dương Hạo Nhiên và Tần Dương trải bàn cờ, vừa chơi cờ vừa thuận miệng trò chuyện:

- Những văn vật lần trước Con giao cho ta hiện giờ đều trưng bày trong bảo tàng Kinh Thành, Con có thời gian có thể đi xem.

Tần Dương cười nói:

- Con kem làm gì, giao cho lão Dương là yên tâm trăm phần trăm.

Dương Hạo Nhiên cười:

- Đây là cống hiến to lớn, ta nghe Diệp nói đã xin thưởng cho con rồi?

Tần Dương gật đầu, nói:

- Chức đại tá, một huân chương, cộng thêm một số chính sách trợ giúp xí nghiệp.

Dương Hạo Nhiên khẽ ừ, hỏi:

- Con vừa lòng không?

Tần Dương cười nói:

- Tạm được, dù sao con quyên những văn vật này ra ngoài không phải muốn đổi lại cái gì, thấy nên làm thì làm thôi.

Mắt Dương Hạo Nhiên lộ tia tán thưởng:

- Trong xã hội hiện thực bây giờ không có nhiều người trẻ tuổi giống như Con.

Dương Hạo Nhiên tạm dừng một lúc rồi cười hỏi:

- Khi nào Con về Trung Hải?

- Mùng bốn lên đường.

Dương Hạo Nhiên đặt một quân CỜ xuống, nhẹ giọng nói:

- Ta có một việc muốn nhờ con, không biết có được không?

Tần Dương sửng sốt, sau đó trả lời dứt khoát:

- Lão Dương cứ nói đi, chuyện gì con làm được thì sẽ dốc hết sức.

Dương Hạo Nhiên khoát tay, cười nói:

- Đừng căng thẳng, không phải chuyện lớn gì, là chút việc riêng của ta.
Bình Luận (0)
Comment