Chương 1499: Ký ức tiếc nuối
Việc cá nhân?
Tần Dương cảm thấy kỳ lạ, với thân phận địa vị cường giả Chí Tôn của Dương Hạo Nhiên mà có chuyện gì không làm được sao?
- Lão Dương nói đi.
Ánh mắt Dương Hạo Nhiên trở nên phức tạp, hắn không mở miệng ngay, ngược lại như đang chìm đắm trong hồi ức, vẻ mặt buồn bã.
- Ta có một bạn già mấy chục năm, nhưng vì một số nguyên nhân nên chúng ta mất liên lạc mấy chục năm, mãi tới hai năm trước trong một dịp tình cờ ta mới tìm được đối phương, thì ra người đó đã đổi tên.
Dương Hạo Nhiên khẽ thở dài:
- Bạn già của ta hiện giờ tình huống không được tốt, ta tìm tới cửa vốn muốn trợ giúp đôi chút, nhưng bà ấy không chịu nhận, không chịu gặp ta, còn nói nếu ta đi tìm bà ấy nữa thì bà ấy sẽ tiếp tục biến mất.
Tần Dương chớp chớp mắt hỏi:
- Phụ nữ sao ạ?
Vẻ mặt Dương Hạo Nhiên lúng túng, do dự đôi chút, sau đó mới thản nhiên nói:
- Ừ, vợ trước của ta.
Tần Dương ngẩn ra một chút, vợ trước?
Dương Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt của Tần Dương, cười khổ:
- Ta sẽ không kể nhiều chuyện cũ đã qua lâu rồi đâu, thời trẻ ta rất nóng tính, bà ấy và ta xích mích nhiều chuyện, cuối cùng bất đắc dĩ chia tay, con trai đi theo bà ấy. Tuy ta là người tu hành nhưng vợ trước của ta chỉ là một người thường, hiện tại có cuộc sống của người thường.
Tần Dương do dự một chút, hỏi:
- Sau này bà ấy có gả cho ai không?
Dương Hạo Nhiên gật đầu, nói:
- Có, bà ấy gả cho một thầy giáo, tuy rằng cuộc sống không giàu có nhưng xem như hạnh phúc. Bà ấy và thầy giáo kia lại sinh một trai một gái, cùng với con trai của ta và bà ấy, cả ba anh em gái đều lập gia đình, con cái cũng lớn hết rồi, một gia đình lớn đông người.
Tần Dương nhìn vẻ mặt Dương Hạo Nhiên cảm thán, khẽ an ủi:
- Tuy hai người không ở bên nhau nhưng dù sao bà ấy sống hạnh phúc, đây xem như may mắn lớn trong bất hạnh.
Dương Hạo Nhiên cảm thán:
- Tinh lực cả đời ta cống hiến hết cho tu hành và văn vật, nhưng bỏ qua người bên cạnh, cuối cùng tạo thành tiếc nuối. Lúc còn trẻ không nhận ra, tuổi già ngoảnh đầu lại mới cảm thấy đáng tiếc. Nhưng không thể đảo ngược thời gian, dù trong lòng tràn ngập áy náy với bà ấy thì cũng không cách nào bù đắp.
- Tuy bà ấy đã rất già nhưng tính cách cứng rắn vẫn không thay đổi, mấy hôm trước ta đi thăm, hiển nhiên bà ấy vẫn chưa chịu tha thứ ta. Nhưng thấy bà ấy đã lớn tuổi, thân thể còn có bệnh, như lúc nãy đã nói, bà ấy là người thường nên cơ năng thân thể không bằng người tu hành chúng ta...
Tần Dương nghe đến đây thì đã hiểu:
- Ý của người là muốn con đi chữa bệnh cho bà ấy?
- Đúng rồi.
Dương Hạo Nhiên khẽ thở dài:
- Ta có âm thầm tìm hiểu, bệnh của bà ấy đa số là bệnh chung của một số người già, bệnh viện cũng không có cách chữa. Ta muốn nhờ Con chữa bệnh giúp bà ấy, cố gắng chữa lành chứng bệnh để thân thể của bà ấy khỏe mạnh một chút, bớt ốm đau, sống lâu thêm.
Tần Dương cười nói:
- Được rồi, đợi khi quay về Con sẽ gặp bà ấy, chuyện nhỏ, con nhất định cố gắng hết sức điều dưỡng tốt thân thể của bà.
Dương Hạo Nhiên cười cay đắng:
- Tính cách của bà ấy cứng rắn, lúc chia tay với ta từng nói đời này không muốn gặp lại ta nữa. Nếu bà ấy biết con được ta nhờ đi chữa bệnh cho bà ấy thì e rằng sẽ không chịu nhận ý tốt này, vậy nên Tiểu Tần, nhờ Con tốn công một chút.
Tần Dương hơi ngạc nhiên, hỏi dò:
- Lão Dương, ý của người là kêu Con tìm lý do khác chữa bệnh cho bà, không để bà đoán ra con được người nhờ vả?
Dương Hạo Nhiên hơi lúng túng nói:
- Đúng vậy, ý của ta là vậy. Ta biết như thế sẽ gây phiền phức cho con...
Tần Dương cười cười khoát tay nói:
- Chuyện này không có gì rắc rối, tìm một cơ hội thích hợp tiếp xúc với thành viên trong gia đình của bà, kết bạn rồi lấy cớ đến cửa thăm, thuận thế nhắc đến sức khỏe của bà không tốt, hỗ trợ chữa bệnh là xong.
- Vậy thì tốt lắm, tốt lắm! Làm phiền con quá.
Tần Dương cười nói:
- Chuyện này không phức tạp gì, không sao, cứ giao cho con.
Dương Hạo Nhiên cảm kích nói:
- Ta ở lại Kinh Thành, hơn nữa vợ trước của ta tính tình cứng rắn không chịu dính dáng chút gì với ta nữa, cũng không muốn nhận sự giúp đỡ từ ta, lấy lời của bà ấy là không có ta thì bà ấy vẫn sống tốt. Ta muốn nhờ Con, nếu trong nhà bọn họ gặp việc khó khăn gì thì nhờ con giúp một phen, việc này coi như ta nợ con một nhân tình.
Tần Dương cười vui vẻ:
- Lão Dương, coi bộ khiến người nợ nhân tình thật dễ dàng. Nhân tình của cường giả Chí Tôn không dễ kiếm, người đi ra ngoài hét to một tiếng thì không biết có bao nhiêu người giành nhau làm chuyện này thay cho người.
Dương Hạo Nhiên nghe Tần Dương nói thú vị, vốn cảm xúc hơi lúng túng bỗng chốc thả lỏng, cười nói:
- Chuyện này có phần cá nhân, ta không tin tưởng người bình thường. Hơn nữa dù nhờ người khác hỗ trợ thì bọn họ không có y thuật như con, nên vẫn cần nhờ vào con. Vả lại con đang là nhân vật công chúng, danh tiếng cao, mọi người đều tín nhiệm con, dễ tiếp cận bà ấy làm việc này hơn. Nếu không thì một người xa lạ bỗng nhiên chạy ra đòi hỏi trị bệnh cho mình rất dễ khiến bà ấy hoài nghi.
Tần Dương cười nói:
- Được rồi, cứ giao việc này cho con. Phỏng chừng sau này con sẽ thường ở lại Trung Hải, Con tìm một cơ hội kết bạn với thành viên trong nhà bọn họ, về sau có chuyện gì thì con tự nhiên sẽ giúp đỡ. Người nói bọn họ là gia đình bình thường thì chắc sẽ không gặp phiền phức gì lớn, dù có chuyện thì mình con cũng đủ giải quyết rồi.
Dương Hạo Nhiên thở phào một hơi, cười nói:
- Đúng rồi, ta cũng không muốn lại đi quấy rầy cuộc sống của bà ấy, dù sao bà ấy đã có gia đình hạnh phúc. Ta hi vọng bà ấy bình an khỏe mạnh là tốt rồi. Việc này xin nhờ Con, nếu về sau con gặp phiền phức gì không giải quyết được mà cần ta hỗ trợ thì cứ nói, đừng
khách khí.
Tần Dương cười nói:
- Được ạ, con sẽ không khách khí với người, cứ cảm giác mình lời to.
Dương Hạo Nhiên hiểu ý của Tần Dương, nhân tình của một cường giả Chí Tôn, phiền phức lớn đến nỗi khiến cường giả Chí Tôn ra tay thường thì siêu rắc rối, so với Tần Dương chăm sóc một người bình thường thì chênh lệch quá lớn. Như Tần Dương nói, nếu đây là cuộc giao dịch thì không biết bao nhiêu người giành giật làm.
- Ha ha, chúng ta là bạn vong niên, đã là bạn bè thì giúp đỡ nhau là việc đương nhiên, nên ta không khách khí với con, trực tiếp mở miệng. Nếu con có chuyện gì cũng cứ nói ra.
Tần Dương cười tươi:
- Quyết định vậy đi! Yên tâm, đợi con về Trung Hải sẽ nhanh chóng sắp xếp, sẽ cho người biết kết quả khám bệnh.