Chương 1501: Huấn luyện viên danh dự
- Đơn vị đặc biệt?
Tần Dương chớp chớp mắt hỏi:
- Anh Mạnh, chuyện anh sắp nói có phải việc cần giữ kín không?
Lôi Tử Cường đè thấp giọng nói:
- Tất nhiên tôi sẽ không đề cập việc liên quan bí mật, tôi chỉ nói chuyện gì có thể Công khai. Nói bộ đội này đặc biệt là vì tất cả thành viên bên trong đều là người tu hành.
Tần Dương trợn to mắt hỏi:
- Bộ đội người tu hành?
Lôi Tử Cường gật đầu, thấy bộ dạng giật mình của Tần Dương thì cười khẽ giải thích:
- Đương nhiên không thể nào đều là cao thủ giống như cậu, bọn họ là người luyện võ, có nhiều người nội khí nhập môn, nhưng tuổi tác của họ phổ biến khá lớn, hai mươi mấy gần ba mươi tuổi, trong mắt giới tu hành các người thì bọn họ thuộc về loại không có thiên phú và tiền đồ.
Tần Dương khẽ ừ, đại khái hiểu ý nghĩa sự tồn tại của bộ đội này:
- Đúng là bọn họ ghê gớm hơn người thường rất nhiều, nhưng kém xa người tu hành thật sự, cho nên quốc gia thành lập bộ đội đặc biệt này là muốn huấn luyện họ thành lính đặc chủng hợp cách đúng không?
- Đúng vậy!
Lôi Tử Cường giải thích rằng:
- Những người tu hành này không có hi vọng tu hành về sau, nhưng nếu trải qua huấn luyện quân sự hóa nghiêm khắc thì bọn họ sẽ trở thành lính đặc chủng siêu cấp cực kỳ lợi hại. Cậu trải qua nhiều chuyện, chắc cũng biết người tu hành huấn luyện nghiêm chỉnh thì phát huy bộc phát ra sức chiến đấu lớn cỡ nào trên chiến trường.
Tần Dương gật gù hiểu ý:
- Đúng thật, anh Cường, anh mới hỏi em có rảnh hay không là vì muốn em làm gì đó phải không?
Lôi Tử Cường ngại ngùng xoa tay:
- Bộ đội chúng tôi mới thành lập, nhiều chuyện chưa có chương trình gì cả, tuy chúng tôi cũng có huấn luyện viên người tu hành, có thầy thuốc, nhưng cứ cảm giác lộn xộn. Tôi định nhờ cậu đi xem thử, cho chúng tôi một số đề nghị, dù sao cậu là người tu hành có thiên phú tu hành nhất trong giới tu hành, còn giỏi về y thuật, chắc có thể cung cấp đề nghị hữu hiệu cho kế hoạch huấn luyện đặc biệt của chúng
tôi.
Tần Dương sửng sốt, hắn không ngờ Lôi Tử Cường có quyết định, hơi do dự một chút rồi nói:
- Em không phải người trong hệ thống quân đội, đi vào đó e rằng không hợp.
| Lôi Tử Cường nói nhanh:
- Không sao, miễn là cậu đồng ý thì tôi sẽ cho thân phận huấn luyện viên danh dự. Tôi mời cậu đi là vì hi vọng có thể chế định ra phương án huấn luyện có thể ép khô tiềm lực của bọn họ mà không tổn thương đến căn bản, cùng với tiêu chuẩn sử dụng thuốc men tương ứng, dù sao chúng tôi có rất ít kinh nghiệm huấn luyện hàng loạt người tu hành, hi vọng sẽ lần mò ra con đường đáng tin cho những lần sau.
Lôi Tử Cường đã nói đến thế thì Tần Dương không tiện từ chối nữa, huống chi chuyện như vậy xem như góp sức cho đất nước, bản thân hắn cũng là người trong hệ thống quân đội, tuy thân phận đặc công không thể lộ ra ngoài sáng nhưng không cản trở hắn sẵn lòng góp sức cho nước trong phạm vi năng lực của mình.
- Ừm, nếu không mất thời gian quá lâu thì chắc được.
Lôi Tử Cường nghe Tần Dương đồng ý thì mừng rỡ, vội nói:
- Sẽ không chiếm nhiều thời gian của cậu, dù khi ở trong quân doanh thì nếu có việc gì gấp cậu có thể tùy thời rời đi!
Tần Dương sảng khoái đồng ý:
- Vậy được rồi, ưm, quyết định vào tháng ba được không?
Lôi Tử Cường đồng ý ngay:
- Không thành vấn đề, chỉ cần bên cậu có thời gian, bên chúng tôi thì lúc nào đều được.
Tần Dương cười nói:
- Em Còn bận ít việc, chờ làm xong rồi sẽ gọi điện thoại cho anh sau.
- Tốt! Thật sự rất cảm ơn cậu.
Tần Dương cười cười:
- Có phải người xa lạ gì đâu, anh Cường đừng khách khí với em. Em nói trước, em chỉ có thể làm hết sức, không đảm bảo nhất định có thể đưa ra đề nghị hữu dụng.
Lôi Tử Cường cười phá lên:
- Ừ ừ, tôi biết.
Ăn cơm chiều ở Lôi gia xong Tần Dương lái xe về vịnh Thiển Thủy.
Trở về nhà, Tần Dương mới lấy chìa khóa ra định mở cửa thì cửa phòng nhà đối diện bật mở, Trang Mộng Điện mặc đồ ở nhà mềm mại thoải mái đứng ở cửa, mắt lộ tia vui sướng nhìn Tần Dương.
Tần Dương cười nói:
- Đợi tôi cất đồ rồi sẽ qua.
Trang Mộng Điệp ừ một tiếng, mặt mày tràn ngập vui vẻ.
Năm mới Trang Mộng Điệp không về nhà, một mình ở lại Trung Hải ăn Tết, biết tối nay Tần Dương trở về nên cô luôn chờ hắn.
Tần Dương mở cửa phòng, đặt ba lô xuống, đổi áo bông mặc trong nhà, thay dép rồi mới sang nhà Trang Mộng Điệp.
Ràm!
Cánh cửa vừa đóng lại Trang Mộng Điệp đã ôm chặt Tần Dương, tựa đầu vào ngực hắn, hít thật sâu mùi trên người hắn.
Tần Dương vươn tay ôm Trang Mộng Điệp, khẽ hỏi:
- Đợi lâu rồi?
Trang Mộng Điệp thốt ra tiếng ừ nhỏ như muỗi kêu, ngước mặt lên từ lồng ngực hắn:
- Chị nhớ cậu.
Tần Dương vuốt ve gương mặt Trang Mộng Điệp, bỗng ôm kiểu công chúa, bước hướng sofa.
Hành động làm nguôi ngoai nỗi nhớ nhất đương nhiên là da thịt va chạm, cũng là cách trút tình cảm tốt nhất.
Lam Linh Vũ đã trở về Ngũ Tiên môn ăn Tết, trong nhà chỉ có hai người bọn họ nên không e dè cái gì.
Khi Tần Dương mạnh mẽ tiến vào người Trang Mộng Điệp, Cô phát ra tiếng rên dài thỏa mãn, tất cả tương tự, trống vắng cô đơn dường như đều bị khoảnh khắc này lấp đầy.
Hai người đã thật lâu không nồng nhiệt như vậy, Tần Dương mạnh mẽ kéo dài tấn công, Trang Mộng Điệp rất nhanh mềm nhũn ngã trên sofa.
Trang Mộng Điệp nằm trên ngực Tần Dương, cảm giác cả người vùi vào áng mây, từ thân thể đến trái tim đều mềm mại, lười biếng, thỏa
mãn vô cùng.
- Cậu giỏi quá!
Mặt mày Trang Mộng Điệp đưa tình, ánh mắt quyến rũ, ngón tay đánh vòng trên ngực Tần Dương:
- Đàn bà quả nhiên không thể thiếu vắng đàn ông, làm chuyện này thoải mái hơn tự sướng nhiều.
Tần Dương cười nói:
- Bình thường chỉ làm một mình?
Trang Mộng Điệp quyến rũ nói:
- Đôi khi hứng lên mà cậu thì không ở gần, nếu không làm một mình thì làm mấy mình? Tôi cũng chỉ là phụ nữ bình thường, cũng có lúc cần thỏa mãn, dạo này cậu quá bận rộn, hối hả ngược xuôi...
Tần Dương ngẫm lại cũng đúng, thi đấu dương cầm ở thành phố Bằng, hội biểu diễn trong Tổ chim ở kinh thành, khám ở bệnh viện, thi đấu dương cầm ở Nhật Bản và Ba Lan, đi Guinea, ăn Tết trong kinh thành, mấy tháng qua mình như con quay không ngừng nghỉ, dù có chút thời gian rảnh thì thường ở bên Hàn Thanh Thanh, thật sự đã không quá quan tâm tới Trang Mộng Điệp.
Từ khi Tần Dương và Hàn Thanh Thanh chính thức quen nhau thì Trang Mộng Điệp không bước chân vào phòng ngủ của hắn nữa, cũng cố gắng không quấy rầy khi hắn bận rộn, yên phận làm người phụ nữ lặng lẽ sau lưng hắn. Càng ngẫm lại càng làm trong lòng Tần Dương dâng lên chút áy náy.
- Xin lỗi, vắng vẻ chị. Vừa lúc mấy ngày nay tôi không có việc gì quan trọng, sẽ ở bên chị.