Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1492 - Chương 1503.

Chương 1503.
 

- Anh ở cửa số ba, ừ, em đi ra là thấy ngay.

Tần Dương buông di động xuống, gần hai phút sau Hàn Thanh Thanh đã kéo vali đi ra.

Tần Dương cầm lấy vali của Hàn Thanh Thanh, giúp bỏ vào cốp xe.

- Sao anh vẫn đến đây? Em tự kêu xe đến là được, lỡ bị người trông thấy thì lại lên tin hot.

Tần Dương cười cười chỉ vào mũ và mắt kính không độ trên mặt mình, mỉm cười nói:

- Anh đã ngụy trang rồi, không đến gần xem thì ai mà nhận ra được?

Hàn Thanh Thanh nhoẻn miệng cười nói:

- Sau này em có thể viết cuốn sách về bạn trai siêu sao của tôi.

Tần Dương khởi động xe, mỉm cười nói:

- Anh không phải siêu sao gì, cùng lắm xem như nhân vật công chúng quen mặt trên mạng, hot một thời gian thôi. Anh không tiếp tục làm chuyện gì thì lâu nhất là ba, năm tháng rồi mọi người sẽ dần quên anh, cư dân mạng rất dễ quên.

Hàn Thanh Thanh cười tủm tỉm nhìn Tần Dương:

- Ba, năm tháng không làm gì, anh cảm thấy mình có thể làm được không?

Cơ mặt Tần Dương cứng ngắc, cười gượng:

- Không lẽ anh ở trong lòng em là loại người hay gây sự sao?

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Anh không phải hay gây sự mà là mỗi tiếng nói cử động của anh bây giờ đều sẽ bị mọi người chú ý theo dõi. Ví dụ như anh sắp mở hạng mục xe hơi tự lái, đây là chuyện cả nước sẽ chú ý, anh tự nói xem có thể không gây chú ý được không?

Tần Dương hơi ngây người, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Không nghiêm trọng như em nói, cư dân mạng cùng lắm chỉ cảm thán một chút, chuyện này đâu có gì hot? Ngược lại mấy chuyện đánh nhau vả mặt khiến họ cảm thấy hứng thú hơn, xem náo nhiệt ấy mà.

Hàn Thanh Thanh gật gù:

- Nói vậy cũng phải, đa số đều là quần chúng hóng chuyện, xem náo nhiệt.

Tần Dương chuyển đề tài:

- Năm nay ăn Tết mọi chuyện đều ổn chứ?

Hàn Thanh Thanh nhếch môi cười nói:

- Đều ổn, mẹ của em và chú kia chính thức bên nhau.

Tần Dương mở to ánh mắt, kinh ngạc hỏi:

- Là cái chú mà em nói là thường xuyên giúp mẹ của em, vẫn luôn theo đuổi dì ấy phải không?

- Ừ, năm nay cùng nhau ăn Tết, mẹ còn qua nhà chú ấy sum vầy cuối năm.

Tần Dương nhìn thoáng qua nét mặt của Hàn Thanh Thanh, mỉm cười hỏi:

- Đây là chuyện tốt, em cảm giác thế nào?

Hàn Thanh Thanh khẽ nói:

- Tâm tình hơi phức tạp, nhưng càng nhiều là mừng thay cho mẹ. Chú Quan thích mẹ của em nhiều năm rồi, vẫn luôn giúp đỡ nhà em từ việc lớn đến việc nhỏ, là một người thành thật, em tin tưởng chú ý nhất định sẽ đối xử tốt với mẹ. Mẹ của em vất vả nhiều năm, vì em mà vẫn không chịu tải giá, giờ em đã lớn, nên để bà có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.

Tần Dương cười an ủi:

- Đây là điều tốt, người trẻ tuổi có sự nghiệp công tác gia đình của mình, chỉ có một nửa kia là có thể luôn làm bạn bên người già. Mẹ của em còn trẻ, sau này còn mấy chục năm nữa, nên có một người tùy thời ở bên cạnh mình thì tốt hơn.

Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:

- Em hiểu. Anh không biết đâu, lúc mẹ mới nói việc này với em, vẻ mặt thấp thỏm mà ngượng ngùng đó giống như thiếu nữ.

Tần Dương cười lớn:

- Trước tình yêu thì mười tám tuổi hay tám mươi tuổi đều như nhau. Sau này nếu chú và dì đồng ý thì mình đón họ đến Trung Hải, dù không thể định cư luôn thì vẫn có thể ở lại đây lâu dài, thời gian khác thì về quê, vậy chẳng phải là vẹn cả đôi bên sao?

Hàn Thanh Thanh liếc xéo Tần Dương, ánh mắt đó có chút vui vẻ, một chút xấu hổ:

- Anh nói linh tinh gì thế, mắc mớ gì đến anh.

Tần Dương cười nói:

- Vì sau này là người một nhà, mẹ của em là mẹ vợ của anh, làm con rể tự nhiên phải ân cần với dì một chút, dù sao nhờ cha mẹ vợ mới có em xinh đẹp dịu dàng thế này.

Mặt Hàn Thanh Thanh đỏ bừng nói:

- Miệng của anh bôi mật hay sao? Trước kia anh không nói những điều như thế, đã rèn luyện ở đâu hả?

Tần Dương vội phân bua:

- Anh chỉ nói lời thật lòng, hơn nữa trước kia quan hệ của chúng ta khác, sao có thể nói không giữ kẽ? Sẽ bị xem là giở trò lưu manh đưa

vào trại tạm giam!

Hàn Thanh Thanh bị lời của Tần Dương chọc cười:

- Cái anh này gan to bằng trời mà sợ bị cảnh sát nhốt sao?

Tần Dương cười lớn:

- To gan là một nhẽ, nhưng anh cũng là công dân tốt giữ pháp luật.

- Tin anh mới lạ!

Người khác không biết rõ Tần Dương chứ lẽ nào Hàn Thanh Thanh không biết hắn?

Đôi tay kia không biết cắt đi bao nhiêu mạng sống, lúc đấu tranh với người tu hành cũng thủ đoạn lớp lớp. Nói tam quan của hắn đoan chính thì đúng, còn bảo hắn giữ pháp luật thì là nhảm nhí. Đương nhiên, thủ đoạn giải quyết phiền phức giữa người tu hành với nhau được giới tu hành mặc nhận.

- Đi, đi ăn cơm trước, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta đi xem nhà.

Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi:

- Tìm được nhà thích hợp rồi?

Tần Dương cười nói:

- Ừ, bên Hương Hương sai người tìm nhà khắp nơi, vơ vét vài chỗ phù hợp yêu cầu, chờ chúng ta đi xem.

Hàn Thanh Thanh cười:

- Được thôi, động tác nhanh đấy.

Tần Dương cười cười:

- Những năm gần đây mặc kệ là loại nhà gì thì đều có người vì các loại nguyên nhân phải bán đi, chỉ cần có đủ tiền, có kiên nhẫn thì rồi sẽ tìm được căn nhà vừa ý mình.

- Ừm, thế thì đi xem thử, nhưng vẫn ưu tiên ý kiến của anh.

Tần Dương kiên quyết nói:

- Không không không, nghe theo ý của em, em thích mới được!

Sáng ngày thứ hai, Tần Dương lái xe cùng Tư Đồ Hương, một thuộc hạ hội hợp, lần lượt xem mấy căn biệt thự.

Vị trí các căn biệt thự khác nhau nhưng đều phù hợp một số yêu cầu mà Tần Dương đã nêu ra.

Phong cảnh tốt, tầm nhìn đẹp, nhà đơn, biệt thự giữa núi, trang hoàng đầy đủ, giỏ xách vào ở.

Xem hết các căn hộ, Tần Dương khá vừa lòng hai căn, hỏi ý kiến của Hàn Thanh Thanh thì cô nghiêng hướng bộ biệt thự trên đồi núi, vì ở đó tầm nhìn tốt hơn, ở trong vườn hoa vừa uống trà vừa ngắm nội thành Trung Hải, thậm chí có thể thấy một khúc sông.

- Được rồi, vậy chọn căn này!

Sau đó Hàn Thanh Thanh nói ra ý kiến, Tần Dương lập tức quyết định.

- Làm thủ tục đi!

Trước đó đã bàn bạc về giá cả, chủ nhân cũ của biệt thự vốn là người Trung Hải, chốc lát sau đã đến công ty môi giới, hợp đồng cũng chuẩn bị sẵn hết.

Tần Dương đẩy hợp đồng đến trước mặt Hàn Thanh Thanh, mỉm cười nói:

- Ký tên đi!

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc hỏi:

- Em ký tên làm gì?

Tần Dương cười trêu đùa nói:

- Ký tên rồi thì anh mới bán em được.

Hàn Thanh Thanh cắn môi:

- Em không ký.

Tần Dương mỉm cười, nghiêm túc nói:

- Ký đi, anh là của em, đã định sẵn chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi thì cần gì chia ra của anh của em? Không lẽ em muốn anh mua nhà trước rồi làm theo trình tự chuyển tặng cho em? Nếu làm vậy sẽ phải giao tiền thuế khá nhiều...
Bình Luận (0)
Comment