Chương 1504: Người ở giang hồ, không thể theo ý mình
Cuối cùng Hàn Thanh Thanh không cách nào thuyết phục Tần Dương được, bất đắc dĩ ký tên trên tờ hợp đồng.
Hàn Thanh Thanh hiểu rõ tính cách của Tần Dương, nếu cô cứ kiên quyết không chịu ký thì có lẽ hắn thật sự sẽ đi làm chuyển nhượng nhà, thế thì chẳng phải là nộp thuế không đáng có, lãng phí tiền sao?
Tuy đã ký tên lên giấy nhưng Hàn Thanh Thanh nhủ thầm với lòng nếu cô và Tần Dương thật sự cùng nhau kết hôn thì căn nhà này đứng tên ai đều được, còn nếu cô và hắn chia tay, vậy cô nhất định sẽ trả nhà lại cho hắn.
Hàn Thanh Thanh chưa bao giờ muốn chiếm lợi về mặt kinh tế của Tần Dương, không muốn hắn mua này mua kia cho mình, nhưng bảo
Cô không thấy cảm động gì thì là nói dối.
Về giá nhà trong Trung Hải, nơi đây là một trong các thành thị cao cấp nhất cả nước, căn biệt thự tư nhân này chiếm diện tích rộng lớn, còn có bãi đỗ xe rộng lớn, vườn hoa, bể bơi, giá cả tự nhiên sẽ không rẻ, lên đến con số tám ngàn vạn kinh người.
Tần Dương vung tay tặng căn nhà giá trị tám ngàn vạn cho mình, nói lên địa vị của mình ở trong lòng hắn, cũng chứng minh hắn thừa nhận mình là vợ, là người sẽ cùng hắn đi đến cuối đời, chứ không thì có ai mua biệt thự tám ngàn vạn cho bạn gái chơi qua đường không?
Tuy Hàn Thanh Thanh cảm động nhưng không kích động, Còn chị gái môi giới ở bên cạnh giúp đỡ làm thủ tục thì mắt rưng rưng hâm
mộ.
Hắn là ai?
Tần Dương!
Hiện giờ hắn là nhà xí nghiệp, nghệ sĩ dương cầm, thần y siêu nổi tiếng toàn quốc, thần tượng toàn dân, trẻ tuổi tiền nhiều, còn trẻ đã có thành tựu. Không nói cái khác, ít nhất Tần Dương hot nhất, tỏa sáng nhất, có tiền đồ nhất trong lớp sinh viên, đã là hình tượng bạn đời
hoàn mỹ trong lòng vô số Cô gái.
Chưa bao giờ thấy Tần Dương Công bố chuyện tình cảm, hiện giờ mới biết người ta đã có bạn gái, nếu tin tức này lan ra e rằng sẽ lại dẫn đến tin bom tấn.
Trực tiếp tặng căn nhà tám ngàn vạn cho bạn gái, siêu rộng rãi!
Cái gì là nhà giàu mới nổi?
Là đây!
Cái gì là tình yêu đích thực?
Là đây!
Mà bạn gái của hắn đẹp thật, dịu dàng đằm thắm, Còn từ chối nhận nhà, Tần Dương phải năn nỉ dụ dỗ mãi mới miễn cưỡng ký tên.
Người so với người tức chết người, hàng so với hàng vứt rác luôn!
Hâm mộ khóc!
Nhóm Tần Dương làm thủ tục xong lái xe trở về, Tần Dương bỗng nhiên nhớ một chuyện:
- Phải rồi, chỗ này dù sao không nằm ở trung tâm, không lái xe thì hơi bất tiện, em rút thời gian học lấy bằng lái rồi mua chiếc xe, đi ra
ngoài cũng tiện hơn.
Hàn Thanh Thanh do dự một chút nói:
- Chắc không cần đâu, dù sao thường ngày ở trong trường học.
Tần Dương cười nói:
- Anh không kêu em mỗi ngày về nhà, sẽ mệt lắm, nhưng có bằng lái vẫn tốt hơn, sau này tốt nghiệp sẽ dùng nó.
Hàn Thanh Thanh thở phào một hơi, cười nói:
- Em còn tưởng rằng anh định dọn nhà ngay bây giờ.
Tần Dương cười tủm tỉm nói:
- Đó là nhà của em, chủ nhà không ở, một mình anh ngại qua đó ở ké, thường ngày anh vẫn sẽ ở vịnh Thiên Thủy, cuối tuần hoặc đến kỳ nghỉ em có thời gian rảnh về nhà thì anh sẽ đến.
Hàn Thanh Thanh lườm Tần Dương:
- Gì mà nhà của em, em không muốn ký tên rồi bây giờ trở thành lý do để anh trêu chọc em.
Tần Dương cười nói:
- Đâu Có, đâu có, thật ra là vì ở vịnh Thiển Thủy khá tiện lợi, chẳng qua nhiều người mắt tạp. Bên biệt thự giữa núi yên tịnh không có ai quấy rầy, anh nổi tiếng, bị người chú ý đã là rất bất đắc dĩ, anh không muốn em cũng bị lộ mặt trước mặt công chúng, không muốn em làm chuyện gì cũng bị người chú ý.
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh càng trìu mến, cô biết Tần Dương làm như vậy đều là vì mình. Một mặt là vì hắn không muốn mình bị kéo ra ngoài ánh sáng, không phải không dám công khai mối quan hệ của hai người mà vì không muốn mình chịu đựng bị người luôn quấy rầy, mang đến rắc rối sau khi bị lộ quan hệ. Thứ hai là hắn có nhiều kẻ thù, không muốn vì quan hệ ân oán của hắn mang đến nguy hiểm cho
mình.
Bản thân Hàn Thanh Thanh cũng không ham lộ mặt nổi tiếng, Cô không muốn làm người nổi tiếng, đi đến đâu cũng bị người chú ý hoặc chụp hình, mỗi tiếng nói cử động sẽ bị người lấy ra bình luận so sánh. Xã hội này rất hiện thực, đặc biệt là phụ nữ gả cho nhà giàu càng dễ bị người ta bình luận từ đầu đến chân.
Hàn Thanh Thanh chưa từng nghĩ sẽ khoe ra ngoài chứng minh quan hệ của mình và Tần Dương, chứng minh sự tồn tại của mình. Cô chỉ thích con người của Tần Dương, không liên quan đến thân phận của hắn. Nhà của cô không giàu Có gì, chỉ vừa đủ ăn đủ mặc, CÔ chưa bao giờ muốn lấy bao nhiêu tiền hoặc thứ khác từ người Tần Dương, cô chỉ muốn có được tình yêu của hắn.
Chỉ cần trong lòng Tần Dương có cô, yêu Cô là đủ rồi.
- Em biết, như vậy cũng tốt, em không muốn nổi tiếng.
Hàn Thanh Thanh dịu dàng đáp lại một câu, tạm dừng rồi nói tiếp:
- Sau khi trở về em sẽ đăng ký trường dạy lái xe, mỗi cuối tuần đi học lái.
Tần Dương cười nói:
- Tốt, trước khi em chưa lấy được bằng lái thì anh sẽ là tài xế riêng của em, phụ trách đưa rước!
Hàn Thanh Thanh nhoẻn miệng cười:
- Anh hả? Bỏ đi, phỏng chừng chốc lát lại không thấy bóng người.
Vẻ mặt Tần Dương lúng túng, vì Hàn Thanh Thanh nói sự thật.
Tần Dương đang có nhiều việc, bao gồm chấp hành nhiệm vụ đều khó kiểm soát thời gian, bình thường nói đi là đi, một lần đi là lặn mất tăm, người ngoài không liên lạc được. Bảo Tần Dương luôn ở trong Trung Hải là điều không thể thực hiện, nên tự nhiên câu làm tài xế riêng càng chỉ là nói nghe chơi rồi thôi.
Mạc Vũ từng nói cho Tần Dương về trại huấn luyện tự tôn ở Bắc Cực, tính thời gian vừa lúc là đầu học kỳ mới, từ ba tháng đến chín tháng, nửa năm làm một kỳ. Tần Dương đang định tham gia trại huấn luyện kỳ này để nâng cao thực lực của mình, nhưng trong tay còn một đống việc vặt, hắn không đi được.
Phải giúp chữa bệnh cho Claire, mẹ của Nessa, sẽ mất một thời gian. Đồng ý với Lôi Tử Cường sẽ đi bộ đội đặc biệt làm huấn luyện viên danh dự giúp đỡ đặt ra kế hoạch huấn luyện, lại mất thêm thời gian. Rồi còn khởi động hạng mục xe hơi tự lái, hắn không thể vắng mặt thời kỳ đầu gầy dựng sự nghiệp.
Xem ra Tần Dương đành bỏ qua trại huấn luyện kỳ này, may mắn trại huấn luyện tồn tại thật lâu, mỗi kỳ đều sẽ tổ chức đúng thời hạn, Tần Dương vẫn còn trẻ, không cần vội vàng cho kịp nửa năm, một năm này, chờ có đầy đủ thời gian, không bị các việc vặt vướng chân rồi đi vậy.
- Là vì anh ở trong giang hồ, không thể theo ý mình, em thông cảm.
Hàn Thanh Thanh nhếch miệng cười khẽ nói:
- Ngay từ đầu anh đã thường xuyên biến mất, ba, năm ngày, ba, năm tháng, em quen rồi. Biết anh bận, em không hi vọng xa vời anh sẽ làm tài xế riêng cho em. Mặc kệ anh bận chuyện gì, miễn là mỗi lần anh đều bình an trở về là được.
Tần Dương nghe lời nói dịu dàng mang theo quan tâm ấm áp của Hàn Thanh Thanh, lòng hắn cũng ấm theo, vươn tay cầm chặt tay Cô:
- Em yên tâm, mặc kệ gặp phiền phức gì, chỉ cần nghĩ đến em đang chờ là dù phải bò thì anh cũng sẽ bò về!