Chương 1505: Lừa tiền
- Người mặc áo da là Dương Đào.
Tần Dương và Tư Đồ Hương ngồi trong xe, nhìn ba người đàn ông đang ngồi ở quán ven đường phía xa, họ trò chuyện vui vẻ. Tư Đồ Hương chỉ vào người đàn ông mặc áo da ngồi chính giữa, nói với Tần Dương:
- Hai người khác cũng giống như hắn ta, đều là cá mè một lứa, ngày thường làm việc không kế hoạch, sống cho qua thời gian.
Tần Dương cười cười:
- Là hội ăn bám cha mẹ không có chí thú làm ăn chứ gì?
Tư Đồ Hương mỉm cười nói:
- Đúng rồi, Dương Chinh là một công trình sự, vợ của ông ta là nhân viên công vụ, thu nhập của hai vợ chồng không thấp. Dương Đào thường xin tiền hai người, xem như thành viên hội ăn bám cha mẹ. Ngược lại em gái Dương Phỉ Nhi thì chăm chỉ thông minh, từ khi tốt nghiệp bắt đầu công tác thì làm việc cẩn trọng, biểu hiện khá tốt ở đơn vị. Tại sao anh chọn xuống tay với Dương Đào này mà không chọn Dương Phỉ Nhi?
Đối mặt câu hỏi giống nhau của Tư Đồ Hương và Trang Mộng Điệp, Tần Dương bất đắc dĩ giải thích lần thứ hai. Nhưng khi Tần Dương nói xong, mắt Tư Đồ Hương lóe tia chế nhạo, khóe môi cong lên, hiển nhiên cô hiểu ngay tim đen của hắn.
Tần Dương thấy ánh mắt của Tư Đồ Hương, bất đắc dĩ vuốt mặt:
- Mấy Cô thật là, người nào người nấy ranh như ma.
Tư Đồ Hương tò mò hỏi:
- Chúng tôi? Còn ai nữa?
- Trang Mộng Điệp, lúc ấy trên mặt của chị ta cũng có biểu cảm giống hệt như cô.
Tư Đồ Hương nhếch miệng cười nói:
- Hết cách, của anh gọi là ý đồ của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết*. Hay để tôi giả vờ ngốc nhé?
(*) Ý đồ của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết: Một thành ngữ của TQ có nghĩa là dã tâm lộ rõ, ai nhìn đều biết. Xuất phát từ lời nói của vua Ngụy Tào Mạo hình dung dã tâm của Tư Mã Chiêu.
Tần Dương lườm cô:
- Xem anh là con nít ba tuổi, dỗ cho vui hả?
Tư Đồ Hương cười khúc khích, sau khoảng thời gian ăn Tết ở nhà Tần Dương thì cô và hắn càng thân mật hơn.
- Vậy anh định làm sao bây giờ?
Hai tay Tần Dương đặt trên tay lái, gõ nhẹ, hắn ngẫm nghĩ rồi chợt cười nói:
- Cô nói xem nếu lúc anh ta băng qua đường, xe của tôi chạm nhẹ anh ta một chút thì sẽ thế nào?
Tư Đồ Hương buồn cười:
- Sẽ thế nào? Ha ha, theo phẩm tính của hắn thì chắc chắn sẽ trấn lột một mở to.
Tần Dương cười nói:
- Cứ làm như vậy đi, làm việc tùy theo hoàn cảnh là được, tốt hơn là để cô đi đánh người ta một trận tơi tả rồi tôi giả làm anh hùng cứu
người.
Tư Đồ Hương cười khúc khích:
- Kịch bản này nếu áp dụng lên người Dương Phỉ Nhi thì còn được.
Hai người không đợi bao lâu, ba người ở quán ven đường ăn xong bữa khuya, ai về nhà nấy. Hai tay Dương Đào đút vào túi quần chậm rãi bước tới trước, nhà của hắn ta ở gần đây.
- Đi nào!
Tần Dương khởi động xe, tựa như hồn ma lao ra từ bóng tối vọt tới phía trước, chớp mắt đã đến sau lưng Dương Đào.
Dương Đào thấy phía sau có ánh đèn xe thì bản năng ngoái đầu lại, vừa lúc trông thấy xe của Tần Dương lao thẳng tới, sợ đến hồn vía
lên mây ngã ra sau.
Két!
Xe chính xác ngừng ngay trước mặt Dương Đào, đầu xe đã dán chân hắn ta nhưng không đụng trúng.
Với kỹ thuật lái xe của Tần Dương thì rất dễ làm được điều này.
Dương Đào bị hù sợ mặt không chút máu, hắn ta nhìn chân mình dán sát đầu xe, vội chống mặt đất lùi lại hai bước. Ôi mợ, nếu xe không thắng kịp thì chẳng lẽ là sẽ nghiền qua chân mình sao?
Dương Đào lùi hai bước mới tỉnh táo lại, xe đã dừng lại rồi.
Chiếc xe Benz hơn hai triệu!
Chủ chiếc xe này hiển nhiên là người giàu có, sao mình không thừa dịp lừa một mở tiền nhỉ?
Dương Đào vội thụt về một bước, duỗi thẳng chân nhưng không dám quá gần đầu xe, ai biết người trong xe có trực tiếp lăn bánh qua không, đừng để lúc đó không lừa được tiền ngược lại mất một chân.
Cửa xe mở, Tần Dương đội mũ lưỡi trai bước xuống, hắn Cố nén cười, giả vờ quan tâm hỏi:
- Anh có sao không? Có bị thương ở đâu không?
Hết cách, mới rồi Dương Đào bản năng rụt chân về, sau khi bình tĩnh lại thì lặng lẽ duỗi chân ra trước, Tần Dương thấy hết động tác nhỏ đó, nếu hắn không cố nén thì sẽ cười ra tiếng mất.
Dương Đào nghe Tần Dương quan tâm hỏi thì phồng lên can đảm:
- Cậu lái xe kiểu gì vậy? Có biết đã đụng trúng tôi rồi không? Định mưu sát à?
Tần Dương bĩu môi, rõ ràng chưa đụng trúng một cọng lông chân, quả nhiên là loại người thấy có gậy là trèo lên ngay. Đúng như Tư Đồ Hương dự đoán, tên này định lừa mình một mớ đây.
Tần Dương thân thiết nói:
- Khúc đường này hơi tối, một chốc hoa mắt không thấy rõ, may mắn thắng xe kịp lúc. Vậy đi, tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra một chút, tiền thuốc men đều tính phần tôi.
Tuy Dương Đào đúng là bị giật nảy mình ngã ngồi xuống, nhưng cũng biết mình không bị đụng trúng chân, nghe Tần Dương nói muốn đưa mình đi bệnh viện thì do dự một chút, đứng lên:
- Có vẻ như cậu không phải cố ý, đưa tôi đi bệnh viện sẽ làm chậm trễ thời gian của cậu. Thấy cậu lái chiếc xe hơn hai triệu, lái nhanh như vậy chắc bận việc gấp, vậy đi, cậu bồi ít tiền cho tôi rồi tôi tự mình đi bệnh viện là được.
Vẻ mặt Tần Dương nhiệt tình nói:
- Tôi không có việc gấp gì, tốt nhất đi bệnh viện khám, xác nhận có bị đụng bị thương gì không, chứ không thì tôi áy náy không yên, đúng không?
Dương Đào nhíu mày, khó chịu nói:
- Cái cậu này, tôi giúp cậu tiết kiệm thời gian mà cậu còn không vui, đi bệnh viện bị bắt nhập viện sẽ tốn tiền. Vậy đi, tôi không lừa tiền cậu, đưa cho tôi ba nghìn khối, tôi tự đi bệnh viện, mặc kệ tôi bị gì thì sau này không liên quan đến cậu, tôi sẽ không kiếm cậu tính sổ, được chứ?
Tần Dương cười thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn giữ vẻ mặt ngay thẳng nói:
- Không không không, tiền là việc nhỏ, thân thể của anh mới là ưu tiên hàng đầu. Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra trước rồi tính đến chuyện khác, mới rồi tôi không thấy anh, là lỗi của tôi.
Xung quanh là chợ đêm, có nhiều thực khách, khi họ trông thấy cảnh này thì xì xầm bàn tán.
- Chủ xe này tốt quá, dám làm dám chịu.
- Lái xe hơn hai triệu mà thái độ không kiêu căng gì hết, còn rất chân thành, tốt bụng thật. Mà người này rõ ràng không bị thương, chắc thấy người ta có tiền nên định lừa mở tiền.
- He he, không biết chủ xe có nhận ra không, người ta không thiếu tiền, thà đưa mình đi bệnh viện kiểm tra đủ thứ cũng không để bị lừa tiền trắng trợn.
- Cách làm này mới là đúng đắn. Sau khi bệnh viện khám nếu ra vấn đề gì thì chữa ngay, còn khỏe mạnh thì xem như chứng cứ. Chứ lỡ như người này sau đó lại đi tìm chủ xe tống tiền người ta, nói mình đau này đau kia thì chẳng phải càng phiền phức hơn sao?
- Đúng rồi, loại chuyện này nên giải quyết gọn gàng ngay tại chỗ, chứ để về sau bị bám dính thì không làm gì được nữa.
Tần Dương nghe hết những lời bàn ra tán vào, vẻ mặt của Dương Đào hơi lúng túng.
Tần Dương giả vờ không thấy vẻ mặt của Dương Đào, mở cửa xe:
- Nên đi bệnh viện kiểm tra, đừng để lại bệnh ngầm gì, lên xe đi, có cần tôi dìu anh không?