Chương 1506: Không hẹn mà gặp
Cuối cùng Dương Đào vẫn lên xe.
Tần Dương không chịu đưa tiền trực tiếp, thà rằng đi bệnh viện, lại nói dễ nghe như vậy, tuy Dương Đào không bị thương nhưng không nỡ bỏ qua cơ hội lừa tiền của hắn.
Dù sao rảnh rỗi, anh thích đi bệnh viện thì tôi chiều, chờ kiểm tra một loạt rồi tính tiếp, cùng lắm thì chơi xấu nói chân, mông bị đau, cảm giác đau do tôi quyết định!
Nếu không trả tiền thì việc này sẽ không kết thúc!
Dương Đào ngồi ở hàng ghế sau, ngồi trên da thật, nhìn Tư Đồ Hương xinh đẹp ngồi ở ghế phụ lái phía trước, hắn ta bĩu môi, ánh mắt lộ tia hâm mộ.
Tuổi còn trẻ đã có xe sang gái đẹp, đây mới là cuộc sống chứ!
Trong lòng Dương Đào tràn ngập ghen tị, nhưng không dám nói nhiều. Bởi vì tuy rằng Dương Đào muốn lừa tiền nhưng biết người có thể lái xe sang hơn hai triệu đều là không giàu cũng quyền, người như vậy thường có quyền thế to lớn, mình lừa ít tiền có lẽ người ta không thèm để bụng, nhưng nếu làm quá mức thì chỉ cần nói một câu là mình tàn đời.
Đòi bao nhiêu tiền mới không quá mức đây?
Thôi vậy, đợi kiểm tra xong đòi hai nhìn khối phí trễ việc' vậy.
Tuy Tần Dương ngồi hàng ghế trước nhưng qua kính chiếu hậu thấy rõ ràng phản ứng của Dương Đào, hắn thuận miệng nói:
- Ông anh, biết bệnh viện nào gần đây nhất không?
| Dương Đào ngây ra, lập tức trả lời:
- Bệnh viện Viễn Dương cách không xa.
Tần Dương sảng khoái gật đầu:
- Được rồi, vậy đi bệnh viện Viễn Dương.
Tần Dương lái xe hướng tới bệnh viện Viễn Dương.
Mấy phút sau, xe lái vào bãi đỗ xe bệnh viện Viễn Dương, Tần Dương đỗ chiếc xe sang, cùng Dương Đào xuống xe. Vì tỏ ra mình thật sự bị thương nên Dương Đào CỐ ý đi đường khập khiễng.
Tần Dương biết Dương Đào giả vờ, nhưng hắn làm bộ không thấy, quan tâm hỏi:
- Ông anh, có cần dìu không?
Da mặt của Dương Đào chưa dày đến mức để Tần Dương nâng mình, lắc đầu, nói:
- Không sao, chắc bị co thắt cơ bắp, hơi đau, tôi tự đi được.
- Ừm, vậy đợi lát nữa kiểm tra toàn thân luôn, đừng để sót lại bệnh ngầm gì.
Dương Đào nghe thấy Tần Dương chủ động kêu mình khám tổng quát thì nỗi lòng hơi phức tạp, một mặt cảm thán đối phương thật giàu, khám tổng quát không rẻ. Hai là đối phương nhiệt tình, chủ động với mình như vậy, khiến Dương Đào hơi xấu hổ.
Dương Đào thật sự muốn lừa ít tiền, nếu đối phương kiên quyết từ chối hay làm điều gì khác thì hắn ta yên tâm thoải mái tống tiền, nhưng Tần Dương chủ động gánh vác trách nhiệm, chủ động đưa hắn ta đến bệnh viện, còn đề nghị khám tổng quát, khiến trong lòng Dương Đào hơi ngượng ngùng.
Người ta chân thành như vậy mà mình còn lừa tiền, hình như hơi ác.
- A, không cần, bị đụng vào chân một chút, ngã ngồi xuống đất thôi, không cần khám tổng quát, đừng lãng phí tiền.
Tần Dương nghe lời Dương Đào nói, đáy mắt lóe tia ngạc nhiên.
Tần Dương vốn cho rằng mình đề nghị khám tổng quát thì Dương Đào nên ôm tâm thái có người đưa tiền không làm thịt cũng uổng mà thuận miệng đồng ý luôn, nhưng xem vẻ mặt do dự rối rắm của hắn ta và bản năng thốt ra câu trên, ngược lại nói lên hắn ta còn chút lương tâm, cảm thấy làm thịt mình như vậy hơi không nhân hậu.
Khóe môi Tần Dương Công lên, bản tính chưa quá xấu, còn thuốc chữa.
- Không sao, có chỗ nào khó chịu thì hãy kiểm tra hết, thân thể quan trọng nhất, tất cả chi phí hãy để tôi gánh hết.
Môi Dương Đào mấp máy, rất muốn mở miệng nói tôi không cần khám bệnh, đổi hết phí kiểm tra thành tiền mặt cho tôi là được. Nhưng cuối cùng Dương Đào vẫn không nói ra lời.
Tần Dương nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Dương Đào, cười thầm trong bụng. Xem ra Dương Đào vẫn còn sĩ diện, không đến mức vì tiền mà vứt hết liêm sỉ.
Đi vào bệnh viện, Tần Dương cười nói:
- Hương Hương, cô đi lấy số.
Tư Đồ Hương hỏi:
- Tên của anh là gì?
- Dương Đào, đào trong sóng đào.
- Biết!
Tư Đồ Hương nhanh chóng đăng ký xong, Tần Dương dẫn Dương Đào đi kiểm tra các chỗ, kết quả đương nhiên là không bị trầy trụa gì.
Ra phòng của bác sĩ, Tần Dương cười nói:
- Xương không nứt gãy gì là tốt rồi, anh còn chỗ nào khó chịu không? Có muốn kiểm tra luôn không? Hoặc ở lại bệnh viện từ từ khám
bệnh?
Trong lòng Tần Dương như có một vạn con ngựa rầm rập chạy qua. Ôi mẹ, anh có cần tận chức tận trách vậy không? Tôi chỉ muốn lừa... chút tiền thôi mà, trực tiếp đưa là được, nào là kiểm tra nào là ở lại bệnh viện cũng cần tiền vậy!
- Không cần kiểm tra, chắc không có vấn đề gì lớn, nhưng hơi đau, phỏng chừng sẽ phải nghỉ ở nhà hai, ba ngày, không đi làm được.
Tần Dương cười nói:
- Ừm, vậy tôi đưa anh về, nếu anh không thể đi làm, giảm thu nhập thì để tôi bồi thường cho. À, anh đi làm ở đâu?
Dương Đào mới nghe Tần Dương nói sẽ bồi thường cho thì lòng thầm hưng phấn, nhưng nghe hắn hỏi câu sau, CƠ mặt cứng ngắc, sau đó cố gắng bình tĩnh trả lời:
- Ưm, làm trong một công ty hậu cần.
Tần Dương cười thầm trong bụng, vì hắn biết hơn mười ngày trước Dương Đào đã nghỉ công việc gần nhất, lý do là vì hắn ta ba ngày hai lần vắng mặt, Công ty tự nhiên sẽ không nhận loại công nhân như vậy.
Theo kết quả điều tra, Dương Đào không phải người xấu nhưng tính cách lông bông, làm việc chểnh mảng, lười biếng, tóm lại là nóng nảy, thiếu bền lòng làm việc nghiêm túc, luôn mong làm được gì đó kiếm tiền nhanh, giàu trong một đêm.
Trong xã hội có rất nhiều loại người như vậy, cộng thêm vợ chồng Dương Chinh có điều kiện không tệ, dù Dương Đào ăn bám cha mẹ cũng không lo đói, tự nhiên thiếu động lực leo lên, sống cho qua ngày.
- Đi thôi, tôi đưa anh về nhà đã.
Dương Đào vốn muốn từ chối, nhưng ngẫm lại có xe đưa rước miễn phí thì tội gì không ngồi? Hơn nữa hình như người này không nói sẽ đưa tiền cho ngay bây giờ.
Ba người đi ra ngoài, chợt nghe một giọng răn dạy rõ to:
- Chỗ này là bệnh viện! Xin ông tự trọng cho!
Giọng một người đàn ông bỡn cợt vang lên:
- Cô y tá, tôi biết chỗ này là bệnh viện, nhưng tôi chỉ muốn kết bạn với cô. Mấy giờ tan tầm? Tôi mời cô đi ăn khuya.
- Tôi không muốn kết bạn với ông, tránh ra cho!
- Ha ha, đừng giận dỗi thế, tôi thật lòng muốn kết bạn với cô.
Tần Dương quay đầu lại, trông thấy một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi cợt nhả chắn trước của một phòng bệnh, không cho cô y tá xinh đẹp đi qua:
- Hay là cô thêm bạn tốt qua Fetion với tôi rồi tôi sẽ cho cô qua?
Tần Dương cau mày, đang định bước qua can thiệp thì Dương Đào đã trợn to mắt xông lên, đạp mạnh vào lưng thanh niên kia:
- Kết bạn? Kết cái khỉ khô!