Chương 1507: Tần Dương! Anh là Tần Dương!
Dương Đào tung cú đá hơi mạnh, đạp thanh niên cợt
nhà
đứng chặn cửa ngã sấp mặt.
Dương Đào chưa chịu thổi, xông lên đạp vào đùi gã.
Thanh niên rú lên, nhanh chóng co rụt ra sau, la hét:
- Con mẹ nó, mày là ai? Liên quan quái gì tới mày? !
Dương Đào chỉ vào Cô y tá xinh đẹp bị hù sợ đứng bên cạnh:
- Cô gái này là em gái của tao, không liên quan tao hả? Có tin là đập chết mày không? !
Dương Đào vừa nói vừa sấn tới tính đánh thanh niên kia, cô y tá giật mình kéo lại hắn ta, hét to:
- Anh hai, đừng đánh!
Thanh niên ngồi dưới đất ngây ra, hiển nhiên không ngờ mình đùa giỡn em gái của người ta bị anh trai bắt gặp. Gã giãy giụa đứng lên, chỉ tay vào Dương Đào:
- Tao nói vài câu với cô ấy chứ không đụng vào một ngón tay, thằng kia dám đạp tao hai cú đau điếng, muốn chết hả mấy?
Dương Đào quắc mắt lên, tùy tay chộp cái ghế đặt bên cạnh:
- Tổ cha nó, muốn ăn đòn phải không? Bố nói cho mày biết, còn để bố thấy mày quấy rối em gái của bố lần nữa là bố đánh gãy một chân của mày!
Dương Đào hung hăng, nếu không có cô y tá ở bên cạnh kéo lại thì đã xách ghế xông lên rồi. Thanh niên bị đánh hơi sợ, thụt lùi ra sau, chỉ vào Dương Đào:
- Thằng kia, mày chờ đó, chuyện này chưa xong!
Dương Đào trợn to mắt nói:
- Con mẹ nó, còn muốn bị đánh phải không?
Thanh niên bước nhanh ra ngoài, quát to:
- Thằng kia, có ngon thì đợi đấy, bố
kêu người tới xử mày ngay!
Thanh niên chạy nhanh ra phòng bệnh, biến mất hút. Dương Đào ném mạnh ghế xuống đất, thở phì phì quay đầu hỏi:
- Phỉ Phỉ, em có sao không?
Cô y tá tự nhiên là em gái của Dương Đào, Dương Phỉ Nhi, cô lườm anh trai:
- Em không sao, trực tiếp đuổi đi là được rồi, sao anh đánh người ta? Anh không thể sửa tính nóng được sao?
Dương Đào hổn hển nói:
- Tại anh thấy thằng kia ăn hiếp em, rõ là muốn ăn đòn!
Dương Phỉ Nhi thả tay Dương Đào ra, quay đầu nhìn bên ngoài, đầu chân mày đượm ưu sầu:
- Đã muộn vậy rồi mà anh đến bệnh viện làm gì?
Cơ mặt Dương Đào cứng ngắc, ấp úng nói:
- Anh mới cùng hai người bạn ăn cơm, đi trên đường bị một chiếc xe ma sát chút nên tới bệnh viện kiểm tra.
Dương Phỉ Nhi lộ vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Đã kiểm tra chưa? Có sao không anh?
Vẻ mặt Dương Đào có chút lúng túng:
- Đã kiểm tra, không bị sao, chắc... chắc bị trầy Cơ bắp chút thôi.
Dương Phỉ Nhi nhìn vẻ mặt lúng ta lúng túng và nói chuyện lắp bắp của Dương Đào, CÔ quá hiểu tính cách của anh trai, e rằng hắn ta không bị thương gì, đến bệnh viện vì muốn lừa tiền của người ta thôi.
Dương Phỉ Nhi cáu kỉnh lườm Dương Đào một cái, quay đầu nhìn Tần Dương và Tư Đồ Hương.
Tần Dương mỉm cười bước lên mấy bước:
- Chắc Cô là em gái của Dương tiên sinh? Lúc tôi lái xe thì trời hơi tối, một chốc không thấy rõ đụng trúng Dương tiên sinh, nên đưa Dương tiên sinh lại đây kiểm tra. Tôi thật lòng xin lỗi về chuyện này, tôi sẽ đưa bồi thường tương ứng.
Dương Phỉ Nhi nhìn người trước mặt mình, trong mắt có chút nghi hoặc, vì Cô cảm thấy gương mặt khá quen thuộc, nhưng cô chắc chắn trước đó mình chưa từng thấy người này.
- Nếu đã kiểm tra không bị gì thì không cần bồi thường.
Dương Đào đứng bên cạnh nghe Dương Phỉ Nhi nói vậy thì hơi tức giận lên tiếng:
- Này... !
Dương Đào vừa mở miệng Dương Phỉ Nhi đã quay đầu hung hăng lườm một cái, hắn ta rụt vòi, không cam lòng lẩm bẩm:
- Được rồi, em nói không nhận thì không nhận.
Dương Phỉ Nhi quay đầu lại, mỉm cười nói:
- Thân thể của anh ấy không bị gì, làm phiền hai vị cùng anh ấy đi kiểm tra, thật ngại quá, bây giờ hai vị có thể đi rồi.
Tần Dương nhìn thái độ nói chuyện của hai anh em, lòng thầm buồn cười. Xem ra Dương Phỉ Nhi đã đoán được sự thật vụ việc qua lời nói và động tác của Dương Đào, nên mới nói thẳng không cần bồi thường. Thoạt trông Dương Đào hình như hơi sợ Dương Phỉ Nhi, rõ ràng hắn ta muốn được bồi thường, nhưng bị cô lườm một cái thì ấp úng sửa miệng.
Dương Đào cao to như thế tự nhiên sẽ không sợ một cô gái nhỏ bé, hiển nhiên một mặt là vì biết Dương Phỉ Nhi nhìn thấu ý đồ của hắn ta, sợ bị cô vạch trần. Một mặt là vì Dương Phỉ Nhi là em gái của hắn ta.
- Nên là tôi nói xin lỗi mới đúng, hãy để chúng tôi đưa Dương tiên sinh về nhà.
- Không cần!
| Dương Phỉ Nhi kiên quyết từ chối lời đề nghị của Tần Dương, mỉm cười nói:
- Hai vị đã làm quá nhiều rồi, không cần làm phiền nữa. Huống chi nhà chúng tôi rất gần chỗ này, đi bộ là tới nơi.
Dương Phỉ Nhi sợ lát nữa Dương Đào lại đòi hai người Tần Dương đưa bồi thường, nên cô quyết định giục hai người họ đi trước, vậy thì dù hắn ta muốn lấy tiền cũng không tìm thấy người thì đành bó tay.
Tần Dương thấy Dương Phỉ Nhi từ chối hoàn toàn như vậy, hắn không tiện biểu hiện ý đồ ra ngoài, thò tay vào túi lấy ra danh thiếp của
mình đưa cho Dương Đào:
- Nếu vậy thì tôi đi trước, sau này nếu có chỗ nào khó chịu hoặc có tình huống gì thì tùy thời gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ chịu
trách nhiệm!
Mắt Dương Đào sáng rực vươn tay nhận danh thiếp, nhưng chưa chạm vào đã bị một bàn tay trắng như tuyết vươn ra giành cầm lấy.
- Các vị rất có lòng chịu trách nhiệm, vậy được, tôi nhận danh thiếp thay anh ấy, nếu thật sự có tình huống gì thì tôi sẽ liên lạc với các
người.
Tần Dương cười nói:
- Tốt, vậy chúng tôi đi đây.
- Vâng, hai vị đi từ từ.
Dương Phỉ Nhi thở phào một hơi, hung tợn liếc xéo Dương Đào định cầm danh thiếp từ tay mình, ánh mắt thuận đường rơi xuống tấm
danh thiếp trong tay.
Danh thiếp rất đơn giản, chỉ có sáu chữ cộng thêm một dãy số điện thoại di động.
Tập đoàn Thi Nhã.
Tần Dương!
Dương Phỉ Nhi trợn tròn mắt khó tin nhìn Tần Dương, nhớ lại gương mặt Tần Dương vừa mới gặp, cô đã hiểu tại sao cảm giác hắn khá quen thuộc.
- A!
Dương Phỉ Nhi bản năng khẽ kêu, âm thanh hấp dẫn người xung quanh. Tần Dương đã xoay người đi cũng nghiêng người nghi hoặc nhìn cô.
Dương Phỉ Nhi trợn to mắt nhìn Tần Dương chằm chằm, rốt cuộc xác định người trước mắt là thần tượng toàn dân siêu hot trên mạng, Tần Dương!
- Tần Dương! Anh là Tần Dương!
Tần Dương mỉm cười nói:
- Đúng vậy, tôi là Tần Dương.
Dương Đào đứng bên cạnh mở to mắt nhìn Tần Dương, lại ngó Dương Phỉ Nhi về mặt giật mình và kích động, hắn ta kinh ngạc hỏi:
- Phỉ Phỉ, cậu ta là Tần Dương mà em suốt ngày nhắc bên tai anh?