Chương 1508: Việc này để tôi dàn xếp
Đôi mắt bình tĩnh của Dương Phỉ Nhi trở nên vô cùng kích động, bên trong lấp lánh tia sáng sùng bái không chút che giấu.
Dương Phỉ Nhi không trả lời Dương Đào, nhưng hắn ta nhìn vẻ mặt kích động của cô thì biết đáp án, không kìm được giật mình nhìn hướng Tân Dương.
Dương Đào không thích lên mạng nên không biết chuyện của Tần Dương, nhưng Dương Phỉ Nhi ở trước mặt hắn ta thường xuyên nhắc đến Tần Dương, đôi khi lấy hắn ra khích lệ Dương Đào, khiến Dương Đào hơi dị ứng cái tên này.
Đành chịu thôi, Tần Dương ở trong miệng Dương Phỉ Nhi là cậu bé hàng xóm ưu tú, Dương Đào là thằng nhóc hư cứng đầu nhà mình, bị
So sánh như thế sao mà vui nổi? Sao có thể thích cậu bé hàng xóm ưu tú kia?
Dương Phỉ Nhi cắn môi, vẻ mặt mong đợi nhìn Tần Dương:
- Tần... tiên sinh, tôi rất sùng bái anh, có thể... chụp hình chung được không?
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên là được.
Dương Phỉ Nhi đi tới bên cạnh Tần Dương, móc di động ra tìm góc độ chụp, rồi cảm thấy không thích hợp, bước nhanh đến trước mặt Dương Đào, đặt di động vào tay hắn ta:
- Chụp một tấm giúp em, nhớ chụp đẹp chút.
Dương Phỉ Nhi nói xong câu cuối không quên uy hiếp liếc Dương Đào một cái.
Dương Đào câm nín nhận lấy di động, nhủ thầm nếu biết trước tên này là Tần Dương thì lúc trước mình đã không làm nhiều chuyện như vậy, mất cả buổi không được đồng nào, còn bị lấy ra so sánh.
Nhất là mình thuộc loại kém hơn người ta.
Dương Phỉ Nhi đi đến bên cạnh Tần Dương, hơi nghiêng người gần sát hắn, hồi hộp giơ hai ngón tay thành hình chữ V.
Tần Dương tháo mũ và mắt kính xuống, tay để sau lưng, lộ ra khuôn mặt vốn có.
Dương Đào nhìn Tần Dương ở trước mặt, mắt lộ tia kinh ngạc, dù hắn ta là đàn ông cũng phải công nhận dù Tần Dương trẻ tuổi nhưng trên người có khí chất khó thể miêu tả bằng lời, đó là sức hấp dẫn đàn ông với khí chất hòa lẫn dịu dàng, tự tin, bình tĩnh.
Dương Đào ôm tâm tình phức tạp liên tục chụp vài tấm hình, nhìn rồi gật gù nói:
- Xong rồi!
Tần Dương lại đội mũ, đeo mắt kính, mỉm cười nói:
- Dương tiên sinh, việc hôm nay rất xin lỗi, nếu về sau thân thể của anh có vấn đề gì thì xin đừng ngại gọi điện thoại cho tôi, thật ra tôi cũng là bác sĩ.
Trong một lúc Dương Đào không biết nên nói cái gì, chỉ ậm ừ, nỗi lòng rối bời.
Dương Đào nghe em gái kể nhiều chuyện về Tần Dương, nói hắn là sinh viên mà gây dựng sự nghiệp, hai năm ngắn ngủi đã có tài sản hàng tỉ. Nói hắn giỏi dương cầm, được hạng nhất thi đấu dương cầm Chopin gì đó. Nói hắn giỏi y thuật, ngay cả hội trưởng danh dự hội y học Nhật Bản cũng không đấu lại hắn. Nói hắn đánh nhau với người Nhật Bản, thắng mấy trăm món văn vật, giá trị ít nhất vài tỷ, rồi lại qua tay quyên hết cho quốc gia.
Dù Dương Đào tâm tính cà lơ cà phất đến đâu thì khi gặp người ưu tú như vậy cũng khó tránh khỏi nỗi lòng phức tạp, vì Tần Dương nhỏ tuổi hơn hắn ta nhưng được thành tựu khác biệt như chín tầng trời và vực sâu, nếu bảo hắn ta không có cảm xúc gì thì là chuyện không thể nào.
- Tần Dương, nghe nói anh ở Nhật Bản đánh lôi đài một tuần với người Nhật, bọn họ xa luân chiến đánh một mình anh nhưng đều bị anh đánh bại, chuyện này có thật không vậy?
Tần Dương cười nói:
- Có thật, đánh tới cuối cùng thì không còn ai đánh với tôi nữa.
Tâm thần của Dương Đào bị kích thích mạnh, ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Vẻ mặt Dương Phỉ Nhi hưng phấn, nhưng không tìm được đề tài nào khác. Đúng lúc này, một người đàn ông đi qua cánh cửa, là thanh niên đã bị Dương Đào đạp hai cái.
Thanh niên đứng ở cuối hành lang, ngó dáo dác, thấy Dương Đào Còn ở thì dừng bước, không đi lại gần, cầm điện thoại nói gì đó với người ta luôn nhìn chằm chằm bên này với ánh mắt độc ác.
Dương Phỉ Nhi nhìn thanh niên kia, thay đổi sắc mặt, quay đầu nói với Dương Đào:
- Anh hai, anh chạy mau đi, chắc chắn người kia đang kêu người tới trả thù anh.
Dương Đào quay đầu lại xem, cũng tái mặt, sau đó cứng miệng nói:
- Anh không đi! Nếu anh đi rồi thì tên kia chắc chắn sẽ làm khó dễ em, cùng lắm thì đánh một trận với tụi nó!
Dương Phỉ Nhi nóng nảy thúc giục:
- Chỗ này là bệnh viện, em đi làm ở đây, em không đánh hắn, hắn sẽ không làm gì em. Hơn nữa em có thể báo cảnh sát, miễn là anh rời đi sẽ không có việc gì!
Dương Đào đã quyết tâm, lắc đầu nói:
- Em đừng xen vào việc này, đi làm việc của em đi, giao nơi này cho anh!
Dương Phỉ Nhi nóng nảy, Tần Dương ở bên cạnh cười xen vào nói:
- Hai người đừng lo, để tôi dàn xếp việc này cho.
Dương Đào ngạc nhiên quay đầu nhìn Tần Dương:
- Chuyện này không liên quan gì với cậu.
Tần Dương cười nói:
- Lúc trước tôi đụng trúng anh, xem như dính chút nhân quả. Dương tiểu thư là fan của tôi, sao có thể trơ mắt nhìn fan của mình bị người ăn hiếp? Hơn nữa lúc Dương tiểu thư bị người kia ức hiếp, nếu không phải anh nhanh chân xông lên trước thì tôi cũng sẽ tiến lên.
Dương Đào nghe Tần Dương nói vậy thì nở nụ cười, nét mặt dịu lại.
Mặc kệ thanh niên kia có thân phận gì, nếu Tần Dương đứng ra dàn xếp thì không thành vấn đề.
Dương Phỉ Nhi thở phào nhẹ nhõm, cô là fan của Tần Dương nên biết hắn ghê gớm cỡ nào, nếu hắn chịu hỗ trợ thì cô và anh trai tự nhiên sẽ không bị gì.
- Tần tiên sinh, đã gây thêm phiền phức cho anh.
Tần Dương cười thoải mái nói:
- Chuyện vặt vãnh, không cần khách khí, chuyện hôm nay nói ra thì nên là tôi xin lỗi.
Dương Phỉ Nhi biết Tần Dương đang nói đến chuyện đụng trúng Dương Đào, gò má cô hây hồng, quay đầu liếc Dương Đào. Trên mặt Dương Đào cũng lộ vài phần mất tự nhiên.
Dương Phỉ Nhi không rời mắt, vẫn nhìn Dương Đào chằm chằm. Về mặt Dương Đào lúng túng, ánh mắt xin tha nhìn lại cô, nhưng ánh mắt của cô vẫn kiên định nhìn hắn ta, không chịu thỏa hiệp.
Hai người nhìn nhau cả buổi, Dương Đào ủ rũ cúi thấp đầu. Hắn ta ở bên ngoài làm trời làm đất, thỉnh thoảng còn đánh lộn, thậm chí đi đồn cảnh sát vài lần, nhưng luôn cúi đầu trước em gái nhỏ hơn mình mấy tuổi, luôn bị cô ăn hiếp, như thể cô không phải em gái mà là
chị của hắn ta.
- Tần Dương, a không, Tần tiên sinh...
Dương Đào cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ mở miệng nói:
- Thật ra xe của cậu không đụng trúng tôi, chỉ làm tôi giật mình ngồi thẳng xuống đất. Lúc trước tôi nói cậu đụng trúng tôi là vì muốn lừa
ít tiền thuốc men.
Dương Đào nói xong ánh mắt hơi hồi hộp, có khi nào Tần Dương sẽ nổi giận không? Nếu hắn bỏ đi luôn thì mình và em gái sẽ gặp rắc rối. Phỉ Phỉ thiệt tình, dù phải xin lỗi cũng nên chờ xong việc rồi mới xin lỗi chứ, lỡ người ta đi luôn thì sao?
Dương Đào vẻ mặt lúng túng cúi thấp đầu không đợi đến lửa giận từ Tần Dương, ngược lại nghe hắn cất tiếng cười sang sảng:
- Hóa ra là vậy. Không sao, miễn là anh không bị thương thì tốt rồi. Thật ra anh không cần nói ra, làm anh sợ đến ngã ngồi cũng là lỗi tại tôi, vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra cho chắc ăn.