Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1498 - Chương 1509: Mày To Gan Nhỉ

Chương 1509: Mày to gan nhỉ
 

Dương Đào bất chợt ngẩng đầu, nhìn nụ cười hiền hòa của Tần Dương, tâm tình thả lỏng, tăng thêm mấy phần khâm phục.

Không nói cái khác, chỉ riêng lòng dạ này đã là người bình

thường không thể sánh bằng. Người bình thường nghe thấy chuyện như vậy e rằng phản ứng đầu tiên là điên tiết lên.

Ai mà thích bị lừa gạt, bị lừa bịp tống tiền?

Nhưng Dương Đào không biết rằng sự cố này vốn là Tần Dương Cố ý, chỉ vì đến gần hắn ta, tìm một cơ hội tiếp xúc.

Nếu biết chuyện này e rằng tâm tình của Dương Đào sẽ khác đi. Đương nhiên, Dương Đào càng không biết ông nội của mình còn sống, chẳng những sống mà còn là một vị cường giả Chí Tôn thực lực mạnh mẽ đến mức cơ hồ không người dám chọc vào.

Tần Dương nhìn vẻ mặt của Dương Đào thay đổi, lòng thầm ác ý nghĩ với tính cách hội ăn bám cha mẹ của Dương Đào, nếu biết ông nội oai phong đụng nóc như vậy thì có khi nào hắn ta đi đường hùng dũng hếch mặt nhìn trời không nhỉ?

Tuy có tình tiết lừa gạt nhưng Tần Dương không thẹn với lòng, dù sao điểm xuất phát của hắn là trợ giúp chứ không phải hố bọn họ, nếu không phải Dương Hạo Nhiên nhờ vả thì hắn cần gì chọn đường cong cứu quốc thế này?

Tần Dương quay đầu nhìn Dương Phỉ Nhi, mỉm cười nói:

- Cô tiếp tục làm việc đi, chuyện còn lại giao cho chúng tôi.

Dương Phỉ Nhi cắn môi, nói nhỏ:

- Tôi đã tuần tra phòng xong rồi, không ai gọi thì tạm thời rảnh rỗi.

Tần Dương quét mắt phía cuối hành lang:

- Được rồi, nếu đối phương đã gọi điện thoại kêu người thì chờ người đến rồi tính.

Tần Dương ngồi xuống ghế đặt trên hành lang, vẻ mặt nhàn nhã. Dương Đào nhìn bộ dạng đó của Tần Dương, lòng thầm hâm mộ, người trong tay nắm chắc vũ khí thì mới bình tĩnh và tự tin giống như vậy.

Nếu mình cũng có bản lĩnh giống như hắn thì tốt rồi.

Ý nghĩ này vụt qua trong đầu Dương Đào, giây sau hắn ta lắc đầu, mình đang nghĩ cái gì vậy?

Nhưng ý nghĩ đó cứ như cắm rễ trong óc Dương Đào, không xua tan được.

Dù không ghê gớm như Tần Dương, nhưng được một phần trăm cũng tốt rồi.

Không ai bẩm sinh đã là hết thuốc chữa, không ai tự nhiên thích làm bùn nhão, ai mà chẳng muốn làm người thành công?

Lần đầu tiên Dương Đào tiếp xúc với người lợi hại như vậy ở khoảng cách gần, giống như một dân chơi cổ phiếu tiếp xúc gần với thần cổ phiếu Buffett*, nếu bảo trong lòng không có chút ước mơ xa vời thì là nói dối:

(*) Warren Edward Buffett: Một nhà đầu tư, doanh nhân, nhà từ thiện người Hoa Kỳ, giàu đứng thứ tư trên thế giới. Nổi tiếng có cuộc sống tiết kiệm, dành gần hết tiền kiếm được cho việc quyên góp từ thiện.

Dương Đào biết rõ với bản lĩnh của Tần Dương thì tùy tay giúp một chút là hắn ta sẽ trở thành một người tầng lớp thượng lưu, nhưng tạm không nói đến hắn ta có năng lực làm người bề trên hay không, dựa vào cái gì Tần Dương phải giúp Dương Đào?

Chỉ vì đối phương thiếu chút nữa đụng trúng mình sao?

Mình còn định lừa tiền của đối phương đây, đối phương không giận chó đánh mèo mình đã là tốt bụng lắm rồi.

Trong lúc Dương Đào suy nghĩ lung tung thì Dương Phỉ Nhi ngồi xuống ghế phía đối diện, thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Dương nhưng không dám nhìn thẳng, ánh mắt trốn tránh và rụt rè.

Dương Phỉ Nhi là fan của Tần Dương, vô cùng sùng bái hắn. Từ nhỏ cô đã thích đánh đàn dương cầm, nhưng vì một vài lý do mà phải nghỉ ngang không học đàn nữa, nhưng điều này không thể ngăn cản trong lòng cô yêu thích dương cầm. Tần Dương một đường vượt ải chém tướng cuối cùng giành được hạng nhất thi đấu dương cầm quốc tế Chopin, đây là nguyên nhân lớn nhất khiến Dương Phỉ Nhi xem hắn là thần tượng.

Trong một chốc Dương Phỉ Nhi không biết nên nói gì, lúc Tần Dương đi Nhật Bản tham gia thi đấu từng cho rút thưởng một nhóm người may mắn, cô vô cùng mong mỏi mình sẽ trúng thưởng, nhưng cuối cùng không như mong ước, xác suất quá nhỏ, bây giờ hai người gặp nhau trong tình huống kỳ lạ thế này.

Tâm tình lúc này của Dương Phỉ Nhi là kích động, vui sướng.

Tư Đồ Hương ngồi bên cạnh Tần Dương, mắt chứa ý cười.

Tần Dương chọn Dương Đào làm lỗ hổng xâm nhập, nào ngờ thế giới thật kỳ diệu, đi đường vòng rồi cuối cùng Dương Đào mang hắn đến bệnh viện chỗ Dương Phỉ Nhi làm việc, đúng dịp chạm mặt nhau, còn phát sinh xung đột khiến hai người quen biết, kỳ lạ hơn nữa là Dương Phỉ Nhi là fan của Tần Dương.

Xem vẻ mặt của Dương Phỉ Nhi rõ ràng là đặc biệt sùng bái Tần Dương.

Fan cứng!

Chắc trước đó Tần Dương cũng không ngờ tới điều này.

Một đám người ôm nỗi niềm khác nhau ngồi chờ, không khí hơi quái dị. May mà không khí kỳ lạ này không kéo dài quá lâu đã bị một chuỗi tiếng bước chân dồn dập phá vỡ.

Tần Dương ngước đầu lên, trông thấy thanh niên lúc trước bị đánh dẫn sáu, bảy người hùng hổ bước nhanh đến gần.

Thanh niên bị đánh đứng lại trước mặt Dương Đào, chỉ vào hắn ta, nói với người đàn ông vóc dáng vạm vỡ bên cạnh mình:

- Anh Thu, là thằng này!

Người đàn ông vóc dáng vạm vỡ nhìn Dương Đào, cười khẩy nói:

- Nhãi ranh, là mày đánh đàn em của tao phải không?

Đã có Tần Dương bảo đảm nên Dương Đào không e SỢ, hừ lạnh nói:

- Nó đùa giỡn em gái của tao, chưa đánh chết nó đã là may cho nó!

Người đàn ông vạm vỡ cười nhạt, quét mắt qua Dương Phỉ Nhi ngồi bên cạnh, mắt gã hơi sáng lên.

Dương Phỉ Nhi vốn xinh đẹp, mặc đồ y tá màu hồng tăng thêm vẻ đẹp, mấy người đàn ông nhìn trân trần.

Người đàn ông vạm vỡ tham lam nhìn Dương Phỉ Nhi vài giây mới quay đầu đi, cười lạnh nói:

- Thằng ranh, còn muốn đánh chết anh em của tao? Mày to gan lắm, mày giải thích thế nào chuyện hôm nay? Nếu giải thích không xuôi tại thì cũng không sao, chỗ này là bệnh viện, đứt tay gãy chân cũng tiện chạy chữa.

Tần Dương không muốn nhìn nữa, hắn cởi mắt kính xuống giắt vào túi, tùy tay tháo nón xuống, đứng lên:

- Việc này khởi đầu là vì anh em của anh đùa giỡn em gái của anh ta, nên bị đạp hai cái là đáng tội. Nếu anh muốn kiếm chuyện với anh em Dương Đào thì có lẽ tôi sẽ kiếm chuyện với mấy người, các người có chắc là mình gánh nổi bị tôi tính sổ không?

Người đàn ông vạm vỡ cau mày, cực kỳ khó chịu nhìn chằm chằm vào Tần Dương:

- Ô hay, ôm chuyện bất bình hả? Thằng kia, liên quan gì đến mày?

Tần Dương cười nói:

- Tôi họ Tần, cá nhân tôi đánh nhau hơi bị dữ, ít nhất mấy người không đủ để tôi đánh.

Người đàn ông vạm vỡ cười khẩy nói:

- Thân thể cá khô như mày mà dám vỗ ngực bảo giỏi đánh nhau? Mày...

Người đàn ông vạm vỡ bỗng cảm giác cánh tay của mình bị người giật vài cái, gã quay đầu nhìn, là một đàn em khác của gã lộ vẻ mặt kinh hoàng.

Người đàn ông vạm vỡ cau mày, vung tay hất đàn em kia ra, hung hăng lườm một cái.

Bố đang gây sự đánh lộn, mày ở sau lưng lôi kéo cái khỉ gì?

Người đàn ông vạm vỡ quay đầu lại nói:

- Bằng vào mày? Bọn tạo Có mấy người, mày...

Người đàn ông vạm vỡ chưa nói xong lại cảm giác vạt áo bị người kéo, gã quay đầu xem, vẫn là tên đàn em lúc trước. Người đàn ông vạm vỡ tức giận suýt bể phổi, Có chân đạp một cái, mắng chửi:

- Triệu Tử, kéo cái quần! Mày kéo áo tao làm gì? !

Thanh niên bị đạp nhưng như không cảm giác đau, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Tần Dương:

- Đại ca, hắn... là Tần Dương đó!
Bình Luận (0)
Comment