Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1499 - Chương 1510: Chẳng Lẽ Không Nên Mời Ăn Bữa Cơm Sao?

Chương 1510: Chẳng lẽ không nên mời ăn bữa cơm sao?
 

- Tần Dương đó?

Người đàn ông vạm vỡ nhìn đàn em mặt mang nét kinh hoàng, trong lòng dâng lên nỗi bất an:

- Là Tần Dương nào?

Thanh niên mặt như đưa đám kinh hoàng bất an lại nhấn mạnh:

- Là Tần Dương đó, siêu nổi trên weibo, một người đè bẹp nguyên Nhật Bản.

Người đàn ông vạm vỡ thay đổi sắc mặt, quay nhìn Tần Dương, gương mặt vốn còn hống hách ra vẻ ta đây bỗng chốc lộ vẻ sợ hãi.

- Con mẹ nó, mày không nhìn lầm chứ?

Thanh niên kia lắc đầu, giọng khẳng định trả lời:

- Không nhìn lầm, thật sự là hắn. Hơn nữa hắn cũng nói mình đánh nhau rất dữ, nếu không phải là hắn thì còn ai nữa?

Đại ca người đàn ông vạm vỡ về mặt trở nên xấu hổ, tuy gã không quan tâm Tần Dương là ai, nhưng thường ngày mọi người khoác lác với nhau Có nhắc đến một nam thanh niên một mình càn quét nguyên giới tu hành Nhật Bản, đánh cho giới tu hành Nhật Bản ủ rũ, không ngờ mình chọc phải hắn.

Tuy mình cũng có chút bối cảnh, có một số đàn em, nhưng e rằng không chịu nổi người ta nhấn một ngón út.

Người đàn ông vạm vỡ hung hăng lườm đàn em kêu mình đến hỗ trợ, lúng túng cười ruồi:

- Khụ khụ, Tần tiên sinh, chuyện hiểu lầm.

Tần Dương cười cười:

- Hiểu lầm?

Người đàn ông vạm vỡ quay đầu tát tên đàn em kia, tức giận quát:

- Khám bệnh thì lo khám bệnh, gây sự làm gì? Xin lỗi đi!

Thanh niên lúc trước đùa giỡn Dương Phỉ Nhi bị Dương Đào đánh, giờ bị đại ca tát một cái, tội nghiệp bụm mặt, gã cũng hiểu hôm nay mình chọc vào người không nên dây vào.

- Xin lỗi cô y tá, tôi nói năng bỗ bã, đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô, làm ơn tha thứ cho tôi, từ nay không dám nói bậy nữa.

Người đàn ông vạm vỡ cười nịnh:

- Cô y tá, việc này đều là lỗi của anh em của tôi, xin cô người lớn đừng chấp nhặt trẻ nhỏ, tha thứ cho hắn lần này!

Dương Đào cười khẩy nói:

- Mới rồi các người còn láo lắm mà, muốn đánh gãy chân của tao mà?

Người đàn ông vạm vỡ xoa tay:

- Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi không biết hai người là bạn của Tần tiên sinh, chứ không thì cho tám lá gan tôi cũng không dám xằng bậy.

Nếu đối phương đã xuống nước thì Tần Dương cũng không truy cùng đuổi tận, chuyện như vậy luôn xảy ra ở khắp nơi, không phải việc lớn gì, mục đích của mình đơn giản là không để anh em Dương Đào bị ăn hiếp.

Tần Dương cười nói:

- Nếu là hiểu lầm thì tạm dừng ở đây đi, được chứ? Chắc sau này các người sẽ không tới kiếm chuyện với hai anh em bọn họ nữa?

Đại ca người đàn ông vạm vỡ thở phào một hơi, rối rít xua tay:

- Đương nhiên sẽ không, xin lỗi, xin lỗi, vậy chúng tôi xin phép?

Tần Dương cười cười, không ngăn trở bọn họ.

Người đàn ông vạm vỡ dẫn đám người lật đật rời đi, có thể nói là hùng hổ kéo đến, cụp đuôi chạy đi.

Tần Dương nhìn nhóm người này đi khuất, quay đầu cười nói:

- Được rồi, giải quyết xong rắc rối, chúng ta về thôi.

Dương Phỉ Nhi cắn môi, cảm kích nhìn Tần Dương:

- Tần tiên sinh, cảm ơn anh, nếu hôm nay không có anh thì e rằng gặp rắc rối rồi.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Chuyện vặt vãnh, hai người có số điện thoại của tôi, nếu những người này không giữ phép tắc, về sau còn kiếm chuyện với hai người thì | hãy gọi điện thoại cho tôi, dù tôi bận không đến được cũng sẽ kêu người tới giải quyết vấn đề.

Dương Phỉ Nhi nắm chặt tấm danh thiếp kia, nhẹ gật đầu.

- Đi đây!

Tần Dương chào Dương Đào rồi quay người, cùng Tư Đồ Hương ra bệnh viện.

Dương Đào nhìn bóng lưng Tần Dương, dường như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng không mở miệng, ánh mắt trở nên hơi phức tạp,

dường như lạc mất cái gì.

Dương Đào quay đầu nhìn danh thiếp trong tay Dương Phỉ Nhi, nhìn vẻ mặt phức tạp của cô, chợt mắt sáng rực nói:

- Phỉ Phỉ, hãy cất kỹ danh thiếp, chắc là số điện thoại cá nhân của Tần Dương, có thể tùy thời liên lạc với cậu ta.

Dương Phỉ Nhi gật đầu, đổi nét mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quay sang răn Dương Đào:

- Anh, anh làm chuyện gì kỳ vậy hả? Đi lừa tiền Tần Dương.

Nét mặt Dương Đào Có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:

- Thì thật sự là cậu ta suýt đụng trúng anh, anh chỉ muốn lấy ít tiền rồi bỏ qua, ai ngờ cậu ta thà dẫn anh vào bệnh viện chứ không chịu trực tiếp đền tiền, anh cũng bị bất đắc dĩ, đâu thể nói là mình không bị gì.

Dương Phỉ Nhi trừng mắt Dương Đào:

- Nếu anh không muốn lừa tiền của người ta thì làm gì có những chuyện sau đó?

Dương Đào bị Dương Phỉ Nhi nói quê quá hóa giận, nhưng nhìn danh thiếp trong tay cô thì ráng dằn xuống, nhỏ giọng nói:

- Hôm nay Tần Dương giúp đỡ anh em chúng mình, em nghĩ chúng mình có nên biểu thị cảm tạ gì không? Nếu không nhờ vào cậu ta thì có lẽ anh đã bị gãy tay gãy chân rồi, không chừng em bị đám lưu manh kia sàm sỡ.

Dương Phỉ Nhi cau mày, Cô quá rành tính cách của Dương Đào, khi hắn chủ động nhắc đến thì hiển nhiên có mưu đồ gì đó.

- Anh muốn làm gì?

Dương Đào biết toan tính của mình khó mà qua mắt Dương Phỉ Nhi nên trả lời thẳng thắn:

- Đúng vậy, anh có ý đồ nho nhỏ, nhưng Tần Dương thật sự đã giúp đỡ anh em chúng ta, và chúng ta nên cảm tạ Tần Dương. Anh cảm thấy mời cậu ta ăn bữa cơm biểu thị cảm kích cũng hợp tình hợp lý đúng không?

Dương Phỉ Nhi nhìn Dương Đào chằm chằm:

- Sau đó thì sao?

Dương Đào Xoa tay:

- Em thấy đấy, anh trai của em không có công tác nào cho ra hồn. Tần Dương có bản lĩnh, vừa là ông chủ Công ty lớn, công ty phát triển không ngừng, nếu chúng ta kinh doanh tốt quan hệ với cậu ta, chỉ cần một câu sắp xếp cho anh một phần công tác thì chẳng phải là thay đổi cuộc đời của anh sao? Chắc em cũng không muốn nhìn anh suốt ngày ăn không ngồi rồi, du thủ du thực đúng không?

Dương Phỉ Nhi cắn môi, nghi ngờ nhìn Dương Đào:

- Người ta hôm nay suýt bị anh lừa tiền, chẳng những không so đo còn giúp đỡ chúng ta, sao có thể không biết ngượng còn muốn người ta sắp xếp công tác cho anh? Tại sao người ta phải cho anh công tác? Hơn nữa anh làm việc gì cũng lười biếng không đến nơi đến chốn, không có việc nào làm lâu hơn nửa năm, anh đi công ty của người ta thì chẳng phải là... tai họa Công ty của người ta sao?

Dương Đào kêu oan:

- Cái gì gọi là tai họa? Em xem anh trai của em là gì? Công tác đã làm đều không tốt, đãi ngộ vừa kém vừa không có tương lai, chứ nếu có công tác nào có tương lai thì chẳng lẽ anh không cố gắng sao? Ai chẳng muốn làm người bề trên? Ai mà muốn suốt ngày xòe tay xin tiền cha mẹ?

Dương Phỉ Nhi cực kỳ không tin tưởng nhìn Dương Đào, hắn ta vội bảo đảm:

- Phỉ Phỉ, anh hứa với em nếu thật sự có cơ hội vào Công ty của Tần Dương, tìm được một công tác có tương lai thì anh nhất định sẽ CỐ gắng làm việc. Hơn nữa Tần Dương giúp chúng ta, thật sự nên cảm tạ người ta.

Dương Phỉ Nhi chần chừ giây lát, nhẹ gật đầu:

- Vậy ngày mai em sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, nếu anh ấy không đến thì em đành chịu.
Bình Luận (0)
Comment