Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1502 - Chương 1513: Da Mặt Của Anh Thật Dày!

Chương 1513: Da mặt của anh thật dày!
 

Tần Dương xem đồng hồ, còn một lúc mới đến giờ hẹn ăn cơm, hắn nhấn mở chăm sóc khách hàng.

- Tần tiên sinh, xin chào, xin hỏi có gì có thể phục vụ cho tiên sinh?

- Tôi là một bác sĩ, hi vọng dùng y thuật cứu người của tôi đổi lấy một cường giả Siêu Phàm hoặc Siêu Phàm trở lên làm vệ sĩ. Ưm, không

phải bảo vệ tôi, mà là bảo vệ một người thường.

- Vâng, Tần tiên sinh, yêu cầu của tiên sinh thuộc loại nhiệm vụ treo thưởng, tạm thời không có người thích hợp trực tiếp giới thiệu, nhưng lần tiên sinh có thể treo nhiệm vụ, nếu ai cần tiên sinh trợ giúp hoặc tiên sinh trả đủ giá tiền thì chúng tôi sẽ ký hợp đồng cho hai bên và phục vụ theo dõi toàn quá trình, mãi khi nào hai bên hoàn thành giao dịch mới thôi.

Nhân viên chăm sóc khách hàng giải thích tỉ mỉ những gì cần chú ý khi làm nhiệm vụ treo thưởng, cuối cùng còn nhắc nhở Tần Dương, vì tính chất nhiệm vụ của hắn giống với thuê cường giả Siêu Phàm làm vệ sĩ, nhưng hắn không thanh toán bằng tiền mà là y thuật, nhiệm vụ phân loại hạng A. Hạn mức thấp nhất của nhiệm vụ hạng A là từ một trăm triệu trở lên. Tức là sau khi giao dịch hoàn thành, Tần Dương ít nhất phải nộp phí thủ tục mười triệu, số lượng cụ thể thế nào thì tùy vào mức độ hoàn thành giao dịch, trình độ thực lực của đối phương làm tham khảo kết toán.

Tần Dương đồng ý ngay, cũng gửi tiền cọc năm triệu, nếu hắn giữa đường gỡ bỏ nhiệm vụ sẽ không được trả lại tiền.

Năm triệu hay mười triệu thì Tần Dương không thèm để bụng, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, tìm được vệ sĩ mạnh bảo vệ Hàn Thanh Thanh thì hắn không ngại cứu vài người, làm nhiệm vụ vài lần, thuê mấy vệ sĩ Siêu Phàm.

Tần Dương được nhân viên chăm sóc khách hàng trợ giúp nhiệm vụ treo thưởng, việc cần làm tiếp theo là chờ đợi, dù sao chuyện này tùy vào vận may.

Rất nhiều người cần chữa bệnh, nhưng hiếm ai đủ chuẩn yêu cầu của Tần Dương. Ngược lại, dù có người đủ điều kiện thì chưa chắc Tần Dương có thể chữa được bệnh của người ta, vì người hợp với điều kiện của hắn tuyệt đối không phải người nghèo, bị bệnh chắc chắn là chứng bệnh hiếm có hoặc bệnh nan y mà giáo sư chuyên gia cũng không chữa được.

Tần Dương còn hỏi một số vấn đề khác, ví dụ như sau khi hoàn thành giao dịch nếu đối phương làm vệ sĩ mà không tận chức tận trách, khi gặp nguy hiểm bỏ lại chủ thuê còn mình chạy trốn mất biệt thì sao? Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời tỉ mỉ.

Một mặt là chỉ cần có chứng cứ xác thực, ví dụ như clip chứng minh đối phương không làm tròn trách nhiệm, tham sống sợ chết chạy trốn, vậy tương đương với vi phạm hợp đồng hai bên ký kết. Bên Black Prison web sẽ căn cứ điều khoản vi phạm hợp đồng đó mà truy cứu trách nhiệm. Thông thường trong điều khoản trái hợp đồng của Black Prison web có một điều kiện nghiêm khắc nhất là phế bỏ tu vi, đây là điều mỗi người tu hành không cách nào chấp nhận được.

Tần Dương vừa lòng tắt trang web, xem đồng hồ, sắp đến giờ hẹn ăn cơm. Tần Dương đóng vi tính, cầm chìa khóa xe ra cửa.

Anh em Dương Đào chọn một tiệm ăn Trung Quốc trang trí khá đẹp, Tần Dương đi vào phòng riêng, hai anh em đã đến.

- Tần tiên sinh...

Thấy Tần Dương vào cửa, Dương Đào và Dương Phỉ Nhi đều đứng lên chủ động chào hỏi, thái độ có chút cung kính và gò bó.

Tần Dương cười nói:

- Hai người đừng khách khí như vậy, cũng là người trẻ tuổi, gọi tên nhau được rồi, khách khi quá thì khó chịu, ăn cơm cũng mất ngon.

Dương Đào thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Vậy thì tốt quá, sảng khoái!

Tần Dương cười bước lại gần, kéo ghế ngồi xuống:

- Thanh niên thì nên có gì nói đó, sảng khoái vào.

Hôm nay Dương Phỉ Nhi không mặc đồ y tá, Cô mặc áo khoác màu hồng, tóc tự nhiên xõa xuống vai, vì gương mặt nhỏ nên trông cô có chút nhỏ xinh.

Dương Đào ngồi xuống, cười nói:

- Trước kia tôi thường nghe Phỉ Phỉ nhắc đến cậu, khi đó tôi không chú ý nhiều, tối hôm qua tôi về nhà tìm trên mạng, xem clip của cậu trên weibo, cậu thật lợi hại, hèn gì Phỉ Phỉ sùng bái cậu như thế.

Dương Đào nói lời này không đơn thuần là tâng bốc, đêm qua hắn ta trở về thật sự chạy đi tìm kiếm tin tức về Tần Dương, xem hắn ở trên weibo, xem những clip đó xong trong lòng hắn ta phục sát đất. Những chuyện Tần Dương đã làm miễn là người bình thường đều sẽ sinh lòng bội phục.

Không nói đến chuyện gây dựng sự nghiệp kiếm tiền, ở sông Ly nhảy sông cứu người có đáng phục không? Tát mặt đám chuyên gia Hàn Quốc, càn quét giới tu hành Nhật Bản có sảng khoái không? Ý thuật kinh người, hạng nhất dương cầm, cách không?

Hai mươi hai tuổi!

Ngẫm lại lúc mình hai mươi hai tuổi đã làm gì? Nhìn lại chuyện Tần Dương làm, miễn không phải loại người lạc lối trong lòng chỉ còn lại ghen ghét thì đều sẽ dâng tràn bội phục, Dương Đào tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Trước kia Dương Phỉ Nhi nhiều lần kể về chuyện của Tần Dương cho Dương Đào nghe, nhưng lúc đó trong lòng hắn ta có cảm xúc mâu thuẫn, cộng thêm không thật sự tìm hiểu. Đêm qua tiếp xúc, Dương Đào thay đổi ấn tượng nên suy nghĩ cũng khác biệt.

Tần Dương cười khiêm tốn:

- Có nhiều chuyện đều là không trâu bắt chó đi cày, bị ép buộc. Cá nhân tôi rất lười, chỉ muốn có cuộc sống của riêng mình, không ham gây ra nhiều chuyện như vậy.

Tần Dương nói thật lòng, vả mặt ở Hàn Quốc, đánh lôi đài ở Nhật Bản, So đấu y thuật đều là bị người ta ăn hiếp đạp trên đầu, không

đánh trả sao được? Nói Tần Dương chủ động khiêu khích người khác gây chuyện thì hình như không có.

Dương Đào hỏi:

- Uống chút gì không?

Tần Dương không khách sáo, sảng khoái đồng ý:

- Uống.

Vẻ mặt Dương Đào vui mừng, hắn ta kêu một két bia. Cách giao lưu tốt nhất giữa đàn ông với nhau là trên bàn rượu, uống vài chai bia là quen thuộc với nhau ngay, còn có gì ngượng miệng không dám nói?

Bữa rượu này phải uống cho đã!

Chỉ cần uống vừa lòng thì tương lai thoải mái ngay trong tầm tay, Tần Dương nói một câu là được.

Rượu và thức ăn bưng lên bàn, Tần Dương và Dương Đào cụng ly. Uống mấy chai bia, vài người nói chuyện tùy ý hơn nhiều.

- Tần Dương, Công ty của cậu còn thiếu người không? Ưm, tôi đang nói cái loại công tác có tiền đề phát triển...

Tới rồi!

Mắt Tần Dương sáng rực, ngoài mặt lộ vẻ khó hiểu hỏi:

- Chuyện này thì tôi không rành lắm, dù sao tôi là chưởng quầy phủi tay, mặc kệ công việc. Anh hỏi cái này làm chi? Có người bạn nào của anh muốn tìm công tác à?

Vẻ mặt Dương Đào hơi lúng túng nói:

- Thế thì không. Ài, thật ra mấy hôm trước tôi đã xin nghỉ công tác hậu cần vận chuyển hàng, không phải tôi không thể chịu khổ, mà vì công việc đó không có tính khiêu chiến, không có tương lai.

Tần Dương ồ lên, cười hỏi:

- Ý của anh là muốn... tới công ty của tôi?

Dương Đào cười toe nói:

- Đúng vậy! Công ty của cậu phát triển nhanh chóng, quy mô không chỉ thế, lớn, tương lai tươi sáng, nếu có thể vào công ty của cậu đi làm chắc cũng sẽ có tiền đồ. Nếu được làm chức quản lý cấp thấp thì không chừng sẽ nâng cao năng lực của mình lên.

Dương Phỉ Nhi nghe đến đây thì đỏ mặt cúi thấp đầu, còn đòi chức vụ quản lý, da mặt của anh thật dày.
Bình Luận (0)
Comment