Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1510 - Chương 1521: Không Bắt Buộc Phải Chạy Dẫn Đầu

Chương 1521: Không bắt buộc phải chạy dẫn đầu
 

Kết thúc đại hội trao giải, Tần Dương nhận phỏng vấn từ đài truyền hình thành phố Trung Hải, tiếp tục khiêm tốn với thành tích của bản thân, khen ngợi và cảm tạ trường học. Trường tổ chức rầm rộ như thế cho mình, dù sao cũng phải bánh ít đi, bánh quy lại mới được.

Tần Dương phỏng vấn xong bị đám bạn học chờ lâu ngày bao vây.

- Tần Dương, cầu chụp ảnh chung!

- Mới rồi cậu diễn thuyết hay quá, con người đều bị ép buộc mà ra, chúng ta nên ép khô bản thân!

- Tôi đã sẵn sàng chạy như điên, dù kết cuộc không tốt nhưng ít nhất đã từng cố gắng, sau này nhớ lại sẽ không thấy hối hận!

- Đại thần, ký tên cho tôi được không? Viết hai câu khích lệ.

Tần Dương không kênh kiệu, trả lời vấn đề của từng người, ký tên và chụp hình chung.

Sau khi Tần Dương diễn thuyết có chứa khoảng thời gian đặt câu hỏi, nhưng vì thời gian không nhiều, quá đông người hỏi nên hắn chỉ có thể chọn vài câu. Bây giờ đã tan hội, Tần Dương không vội rời đi, cùng mọi người tán gẫu.

- Tần Dương, tuy Cố gắng có thể được như nhau, nhưng vẫn bị giới hạn trong thiên phú, hoàn cảnh đủ thứ, đạt được độ cao cũng khác biệt, cậu thấy thế nào về việc này?

Tần Dương hơi trầm ngâm, mỉm cười trả lời:

- Nếu cố gắng chạy nhanh thì rồi sẽ đến gần người chạy dẫn đầu, nhưng nếu bỏ cuộc sẽ bị người khác bỏ lại phía sau, nhìn bóng lưng của người ta. Luật rừng mạnh được yếu thua vẫn luôn tồn tại và sẽ kéo dài.

- Trên thế giới này có quá nhiều người, đa số ở cùng vạch chạy, nếu bạn chạy nhanh chút thì cuộc đời chắc chắn khác với đa số người. Chắc mọi người đều biết câu chuyện hai người cùng gặp con gấu, vào phút mấu chốt, chúng ta có thể không cần chạy trước nhất mà chỉ cần chạy nhanh hơn một người khác.

- Một phần công tác, một trăm người đến xin việc, chỉ nhận mười người. Bạn có lẽ không thể là người ưu tú nhất trong một trăm người, nhưng có lẽ chỉ cần chuyên nghiệp hơn người khác chút xíu, giỏi hơn một chút thì có thể chen chân vào mười người. Dù sao trong một trăm người phần lớn là sàn sàn như nhau.

Tần Dương mới hai mươi hai tuổi nhưng lời nói già dặn, xung quanh có một số đàn anh lớn tuổi hơn hắn, nhưng không ai cảm thấy hắn nói chuyện ra vẻ ta đây, ra oai, vì hắn chính chắn mà cách như vậy đấy,

họ cho rằng điều hắn nói là lẽ đương nhiên. Nếu Tần Dương nói chuyện cũng bốc đồng như mọi người mới khiến họ cảm thấy kỳ

Tần Dương nói rõ ràng, thông tục, mọi người nghe liền hiểu. Đúng rồi, ví dụ tốt nghiệp xin việc, tất cả người xin việc tốt nghiệp cùng khóa học, vậy là sàn sàn như nhau. Nhưng nếu bạn nổi trội hơn người khác chút xíu thì có lẽ sẽ đủ để gây chú ý, khiến người sáng mắt, do đó lọt vào tốp đầu.

- Vậy Tần Dương có thể đưa ra đề nghị gì cho tình huống hiện tại của chúng ta không?

Tần Dương cười nói:

- Tinh lực của con người có hạng, rất khó phát triển toàn diện toàn trí toàn năng. Hãy chọn chuyên nghiệp hoặc mặt nào đó mình thấy hứng thú rồi cố gắng, đó có thể là nội dung ngành học của chúng ta, có thể là thứ yêu thích, dốc lòng học, tập trung học hỏi, nghiên cứu, sự cố gắng của bạn sẽ nhận được đền đáp trong tương lai. Có người nói làm một việc gì đó đến mức tận cùng thì bạn sẽ là bậc thầy, bạn sẽ thắng, tôi nghĩ câu này vô cùng thích hợp với chúng ta.

- Tần Dương, xí nghiệp của cậu càng làm càng lớn, có suy xét thông báo tuyển dụng trong trường chúng ta không?

- Đúng rồi, chúng ta là bạn cùng trường, cho ưu đãi đặc biệt được không?

Tần Dương cười lớn:

- Thật ra tôi là chưởng quầy phủi tay, không tham dự quản lý việc Công ty, dù sao tôi là dân nghiệp dư trong kinh doanh. Nhưng nếu là mọi người thì chờ công ty mới của tôi khởi bước, tôi sẽ suy xét việc này, hi vọng sẽ giúp được một số bạn cùng trường.

- Công ty mới? Cậu lại sắp mở công ty mới?

- Công ty mới của cậu làm cái gì?

Tần Dương cười cười:

- Tạm giữ bí mật, chỉ có thể nói đó là hạng mục rất có tính khiêu chiến, có thể thay đổi xã hội, tôi cũng rất mong đợi.

Tần Dương tùy ý tán gẫu với mọi người khoảng một tiếng đồng hồ, thỏa mãn nguyện vọng ký tên và chụp hình chung, rồi mới hội hợp với ba người bạn cùng phòng, đi khỏi lễ đường.

Trải qua đợt chia sẻ này, mọi người gặp Tần Dương, tuy vẫn nhìn chằm chằm nhưng không có ai xúm lại. Ngẫu nhiên có bạn học xin ký tên chụp hình thì Tần Dương cũng sảng khoái đồng ý, hắn tin tưởng qua ngày hôm nay, mình đi trong trường học cũng sẽ không bị vây xem ở mọi nơi nữa.

Như mình đã nói trong hội, mọi người giống nhau.

Khi mọi người vượt qua ngưỡng cửa tâm lý này thì sẽ không xem Tần Dương là nhân vật hiếm hoi nữa, cùng lắm xem hắn là bạn cùng trường giỏi giang chứ không phải ngôi sao xa vời.

Đây là kết quả Tần Dương mong muốn.

Tuy hiện tại hắn dần ít đi học, nhưng hắn không mong mình giống gấu trúc lần nào đến trường cũng bị người ta vây xem.

Nay xem ra hiệu quả rất tốt.

Nhóm người Tần Dương về phòng ngủ, Hà Thiên Phong nằm lên giường của mình:

- Ài, ngồi hai tiếng trên bậc thang, thật là thảm quá.

Tôn Hiểu Đông cười nói:

- Ai kêu chúng ta đi trễ làm chi, mà đúng là không ngờ náo nhiệt như vậy, đông đúc biển người, sức kêu gọi của lão đại quá mạnh.

Hà Thiên Phong ngồi bật dậy, vẻ mặt hưng phấn nói

- Đúng vậy! Quá ngầu, nhét đầy nguyên lễ đường lớn, nghe nói có nhiều người không chen vào lọt, ha ha, đây là tình huống hiếm gặp.

Lâm Trúc bỗng huơ di động, cười tủm tỉm nói:

- Lão đại, anh lại nổi tiếng rồi.

Tần Dương quay đầu hỏi:

- Nổi tiếng? Trên weibo?

- Đúng rồi, lão đại lại lên tin hot weibo, tiêu đề rất là ngầu, đón gió chạy điên cuồng giống chó điên.

Hà Thiên Phong nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở weibo xem, cười phá lên:

- Lão đại, nhìn này! Hôm qua lão đại mới nói nguội nhiệt độ, hôm nay đã bị vả mặt.

Tôn Hiểu Đông giơ di động, cười nói:

- Không chỉ riêng weibo, trên mạng có nhiều bài post, clip, đều là lúc lão đại diễn thuyết bị người quay lại.

Tần Dương ngã xuống giường, lười mớc di động ra, thoải mái duỗi lưng:

- Cư dân mạng rảnh quá, nhiều người hóng chuyện, kệ nó đi.

Hà Thiên Phong chợt nhớ một chuyện:

- Phải rồi, lão đại, lúc trước anh nói hạng mục lớn là gì vậy?

Tần Dương cười nói:

- Xe hơi tự lái, xe kiểu mới không cần người lái, trước mắt còn trong giai đoạn chuẩn bị, còn lâu mới chính thức khởi công.

Đám người Hà Thiên Phong xoe tròn mắt, giật mình nhìn Tần Dương:

- Xe hơi tự lái? Nhiều nước đều nghiên cứu cái này, nhưng nghe nói không có ai hoàn toàn thành công thì phải?

Tần Dương cười nói:

- Đã thành công, kỹ thuật ở trong tay tôi, nên định làm một phen.

Hà Thiên Phong nhảy dựng lên, hét to:

- Ôi mợ, lão đại sắp thay đổi thế giới!
Bình Luận (0)
Comment