Chương 1520: Chạy như điên giống chó hoang
- Chúng ta khác nhau! Khác nhau!
Dưới đài có người sống to một câu ca từ, làm khó người đó hát được nốt cao như vậy mà không bị lạc nhịp, mọi người lại cười ồn ào.
Tần Dương nở nụ cười nói:
- Có người nói chúng ta khác nhau, nhưng khác ở chỗ nào? Để tôi đoán thử, ưm, có lẽ sẽ có người nói anh có tiền, anh đánh nhau giỏi, anh y thuật cao siêu, anh còn biết đánh đàn dương cầm, tôi không biết làm mấy cái đó thì sao bảo là chúng ta giống nhau được? Có phải
như thế không?
- Đúng vậy!
Nhiều người ở dưới đài lớn tiếng trả lời, xem như thừa nhận cách nói của Tần Dương, đây hiển niên là suy nghĩ trong lòng đa số người.
Anh nổi bật như vậy, còn tôi thật bình thường, giống nhau chỗ nào?
Tần Dương nhẹ gật đầu, nói:
- Vậy tôi muốn hỏi một câu, những thứ tôi biết chắc chắn không phải mang ra từ trong bụng mẹ, ít nhất khi chúng ta từ bụng mẹ đi đến thế giới này đều giống nhau phải không?
Lần này không ai lớn tiếng phản bác, mọi người loáng thoáng hiểu Tần Dương định nói cái gì.
Tần Dương cười cười, không đào sâu vào chuyện này mà đổi đề tài khác:
- Lúc tôi tham gia thi đấu dương cầm ở Nhật Bản có một nhóm bạn rút thưởng trên weibo cùng tôi tụ tập ở một chỗ tán dóc, bọn họ
cũng từng hỏi tôi câu tương tự. Tại sao anh biết nhiều thứ vậy? Tại sao anh ưu tú thế? Không lẽ anh là thiên tài?
- Tôi muốn nói rõ một câu, những câu hỏi vừa rồi là lúc ấy bọn họ đặt ra, tôi chỉ thuật lại chứ không phải tự biên tự diễn, mọi người tuyệt đối đừng hiểu lầm.
Dưới đài rộ lên tiếng cười thiện ý, lần này không ai ồn ào, bọn họ xoe tròn mắt, vểnh tai, sợ nghe sót một từ.
- Mới rồi cô MC xinh đẹp của chúng ta cũng khen tôi hết lời, còn dùng chữ truyền kỳ. Tôi muốn nói rằng rất nhiều chuyện tôi đã làm không phải tôi chủ động muốn làm mà là bị buộc phải làm, nói cách khác, đa số những thành tích tôi có được hiện tại là bị người ta ép buộc làm ra!
Dưới đài ồn ào.
- Bị ép buộc?
- Thế là sao?
- Ai ép buộc anh ta?
Tần Dương quét mắt toàn trường, đợi mọi người lắng xuống vài giây mới nói tiếp:
- Đúng thế, mọi người không nghe lầm, là bị ép buộc. Như câu tôi vừa nói, sống trên đời như tấm lưới, không ai thoát ra ngoài được. Lúc nhỏ tôi cũng rất nghịch ngợm, thành tích học tập không tốt, tôi nghĩ mình không bằng đa số bạn học ngồi ở đây. Nếu tôi không nhớ lầm thì khi đó lớp chúng tôi có bốn mươi lăm người, tôi hạng ba mươi lăm, may mắn chưa xếp chót.
Mọi người trợn to mắt, Tần Dương ưu tú như thế mà cũng có lúc thành tích hạng bét?
À không, là gần chót thôi.
- Đời người có khả năng vô hạn, một việc nhỏ có lẽ sẽ thay đổi cuộc sống của một người. Tôi thành tích kém được bạn học nữ mình thích kích thích, đánh cược với cô ấy rằng thành tích của tôi đếm ngược nhưng sẽ bắt kịp cô ấy, vì cá cược này mà cha mẹ của tôi tìm thầy dạy kèm, cũng là sư phụ hiện giờ của tôi.
- Bắt đầu từ giây phút đó, thường có vài thứ ở sau lưng giục tôi chạy tới trước. Sư phụ của tôi bác học đa tài, làm đệ tử của thầy, tôi phải luyện võ tu hành, còn phải học tập tri thức sách giáo khoa, ngoài ra phải học y, học cầm kỳ thư họa, học tập các loại tạp học, nếu không hoàn thành mục tiêu sẽ bị trừng phạt, khổ không thể tả. Tôi sống những ngày tháng như thế khoảng mười năm, trong mười năm đó nói theo mốt là bị nghiện học tập, đương nhiên, tôi không dám cai nghiện, sẽ bị đánh đòn.
Dưới đài ầm ầm tiếng cười, nhưng rất nhanh ngừng bắt, trong mắt mỗi người lộ tia ngạc nhiên và hiểu rõ.
Khổ tu mười năm như một ngày cuối cùng đổi lấy cuộc đời xán lạn như kim cương?
Một phút trên đài, công phu mười năm dưới đài.
Mọi người chỉ trông thấy cái ưu tú, nổi bật của Tần Dương, nhưng ai nhìn thấy bộ dạng khốn khổ mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng hắn?
- Trên sông Ly gặp sự cố chìm thuyền, tôi nhảy sông cứu người, có người nói tôi anh dũng gì đó. Thật ra khi ấy không suy nghĩ nhiều,
mình biết bơi thì chẳng lẽ trơ mắt nhìn? Tuy phớt lờ sự cố bảo đảm bản thân bình an, không ai trách móc gì tôi, nhưng lương tri của tôi sẽ bỏ qua cho tôi sao? Nên suy cho cùng là lương tri ép buộc tôi, nó vì về sau có thể dõng dạc không thẹn với lòng mà ép tôi xuống nước cứu người.
- Ở Hàn Quốc, bị chuyên gia Hàn Quốc bỗng dưng khiêu khích, phỉ báng y thuật của sư môn tôi, phỉ báng trung y của Trung Quốc, chẳng lẽ bảo tôi chịu đựng khiêu khích của họ, nhận khuất nhục này? Lòng tự tôn của sư môn, lòng vinh dự làm người Trung Quốc ép tôi
phải đánh trả, và sưng mặt kẻ đó.
- Ở Nhật Bản, vốn chỉ là tranh chấp nhỏ tạo nên xung đột, nhưng đối phương lại nói năng lỗ mãng, dùng văn vật Trung Quốc đã bị lấy đi đánh vào mặt tôi, làm người Trung Quốc, sao có thể chấp nhận điều đó? Tôi bị kích động đưa ra đề nghị bảy ngày đánh lôi đài, thật ra trong lòng không tự tin chút nào, không nắm chắc. Nhưng mặc kệ như thế nào tôi quyết hốt mẻ lớn, và sưng mặt bọn họ, nhờ một hơi này chống đỡ mình đánh tới cuối cùng, thắng hơn bốn trăm món văn vật quý giá, trong đó bao gồm nhiều văn vật Nhật Bản, xem như trút giận thỏa lòng.
Toàn trường tĩnh lặng, nhưng mắt mỗi người rực sáng.
Chuyện Tần Dương giảng mọi người đều tìm thấy qua internet rồi, nhưng không biết chi tiết. Tần Dương không kể tỉ mỉ nhưng từ miệng hắn nói ra cho cảm giác khác biệt.
Tần Dương tạm dừng, ngữ điệu dịu xuống đôi chút, cười khẽ nói:
- Tôi nói những việc này tuyệt đối không phải khoe mình ghê gớm cỡ nào, cao thượng bao nhiêu mà muốn nói rằng sâu trong lòng chúng ta có một số thứ mình quan tâm, mấy thứ đó sẽ là động lực đẩy chúng ta đi tới.
- Nó có thể là khát vọng cái gì đó, ví dụ như tri thức, quyền lợi, tiền bạc, thậm chí là gái đẹp. Cũng có thể là một số thứ vô hình như tôn nghiêm, vinh dự, kiêu ngạo, mấy thứ này đều sẽ hóa thành động lực đuổi theo chúng ta, buộc chúng ta chạy tới trước. Khi bạn cất bước chạy nhanh tới trước thì con đường dưới chân sẽ càng chạy càng rộng, đám đông trước mặt mình sẽ thưa dần. Bạn sẽ trở thành người dẫn đầu trong đám người, bạn sẽ trở thành bóng lưng ở trước mặt người khác.
Tần Dương không nói lên tiếng, dùng từ không quá mạnh mẽ khẳng khái, nhưng trong lời nói như có sức hút vô hình khiến nhiều người
trong đại sảnh ánh mắt nóng cháy.
Tần Dương quét mắt toàn trường, âm điệu bỗng cất cao:
- Bước khởi đầu của chúng ta đều như nhau, tôi đã chạy trước mấy bước, nếu bạn cảm thấy tư thế chạy của tôi tạm được thì có muốn bị khát vọng hoặc mục tiêu trong lòng ép buộc mình ngẩng đầu ưỡn ngực tiến lên trước, đón gió to thè lưỡi chạy như điên giống chó hoang không?