Chương 1519: Cuộc đời như một tấm lưới
Bây giờ em là thần tượng toàn dân, đặc biệt trong nhóm học sinh, họ cực kỳ sùng bái em. Trường của chúng ta càng cuồng hơn, nhắc đến em là thấy hãnh diện hơn, nói tục một chút là tiếng nổ phét lác cũng to hơn.
Sau khi đàn em live stream rời đi, Triệu Cương cười khen Tần Dương:
- Tuy thầy giữa đường nhận lớp chúng ta, nhưng ai mới nghe nói em là học sinh của lớp thầy là đều trở nên nghiêm nghị, mặt đầy hâm mộ.
Tần Dương cười phá lên:
- Thầy Triệu khen quá rồi.
Triệu Cương về mặt chắc chắn nói:
- Thầy không nói dối, những bạn học của thầy bây giờ rảnh rỗi là lại hỏi thầy về tin tức của em, đều là vẻ mặt hâm mộ. À, nào, chúng ta chụp một tấm để thầy up lên hội bạn khoe.
Tần Dương buồn cười, chủ nhiệm lớp này rất thú vị, cũng vì tính cách này nên các bạn học mới vô cùng thích, thầy mới có thể hòa mình vào, như bạn bè với nhau. Chứ nếu Triệu Cương xụ mặt giữ uy nghiêm thầy giáo thì các bạn học tất nhiên sẽ giữ khoảng cách.
Triệu Cương choàng vai Tần Dương, cầm di động selfie, sau đó hớn hở up lên hội bạn.
Tần Dương buồn cười hỏi:
- Thầy thật sự đăng hình lên?
Triệu Cương vừa bấm di động vừa dõng dạc nói:
- Đương nhiên là thật, không lẽ em tưởng thầy nói đùa à? Nếu không tin thì chút nữa thầy sẽ cho em xem lời nhắn của bạn thầy.
Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thầy Triệu, làm thế này là muốn thể nghiệm cảm giác là người nổi tiếng sao?
Triệu Cương gõ chữ xong, nhấn nút gửi, cất di động, cười nói:
- Bây giờ em đã là người nổi tiếng, tựa như bạn học nữ kia vừa nói, em có sức ảnh hưởng lớn hơn ngôi sao, nếu em quay bộ phim điện ảnh gì đó, miễn là phim không quá dở thì tuyệt đối sẽ là bom tấn!
Hai người thuận miệng tán gẫu, cục trưởng cục giáo dục thành phố Trung Hải với lãnh đạo trường học đi cùng bước tới gần, bao gồm người quen của Tần Dương, phó hiệu trưởng Phùng Viễn Sơn, phó hiệu trưởng Chu Kiền.
Hai người đều quen Tần Dương, đặc biệt là Chu Kiền từng phát sinh xung đột với hắn, nhưng bị hắn vô tình nắm điểm yếu khiến hắn ta có khổ mà không nói ra được, cuối cùng bất đắc dĩ khuất phục hắn. Bây giờ ngẫm lại, trong lòng Chu Kiền hơi mừng.
May mắn mình khuất phục kịp lúckhông gây lớn chuyện, chứ không thì e rằng sẽ té ngã trong tay Tần Dương. Mình chỉ là một phó hiệu trưởng, sao có thể áp chế nổi nhân vật ghê gớm như vậy?
Chỗ ngồi của Tần Dương ở phía sau Phùng Viễn Sơn, hắn ta chào hỏi trò chuyện vài câu với hắn. Cục trưởng cục giáo dục thành phố cũng cười hiền hòa, thái độ thân thiện, không có vẻ quan lớn hách dịch. Các bạn học hàng ghế sau hâm mộ nhìn.
Tại sao không có kiểu cách nhà quan?
Bởi vì đó là Tần Dương!
Nghệ sĩ dương cầm, thần y, người tu hành, phú ông hàng tỷ, có thể tùy tay quyên hiến vài tỷ, nhân vật như vậy sẽ e sợ một cục trưởng
sao?
Đổi người khác đi nói chuyện với cục trưởng xem, không biết khi đó hắn ta còn giữ thái độ giống như vậy không?
Đến giờ, một MC nữ mặc sườn xám xinh đẹp đi lên đài, nói một đống rồi mời lãnh đạo trường học và cục trưởng cục giáo dục nói chuyện, một loạt quy trình qua đi, đến đoạn quan trọng nhất.
- Tiếp theo mời bạn cùng trường vinh dự của chúng ta, Tần Dương lên đài!
Tần Dương đứng lên, sắc mặt bình tĩnh leo lên đài cao, đi tới bên cạnh MC nữ.
Dưới đài, máy quay, máy ảnh, di động cùng chĩa hướng Tần Dương, đèn flash không ngừng chớp lóe, tiếng người ồn ào.
Tần Dương dừng bước, vẫy tay với dưới đài, bên dưới rộ lên tiếng la điếc tai.
- Đại thần!
- Tần đại thần!
- Tần Dương!
MC nữ mỉm cười nói:
- Ôi, tôi nghe tiếng vỗ tay và hò reo nhiệt liệt của các bạn học, cảm nhận nhiệt tình to lớn. Là bạn cùng trường vinh dự trẻ tuổi nhất đại học Trung Hải, lúc này anh có thể chia sẻ tâm tình của mình không?
Tần Dương bước lại gần micro đặt trước mặt, cười khẽ nói:
- Tôi vốn nghĩ lễ đường lớn như vậy nếu chỉ vài người đến thì thật trống trải, tuy da mặt của tôi luôn dày cũng sẽ lúng túng. Nhưng may
mắn các bạn học đều rất nể tình, cảm ơn mọi người!
Trong lễ đường nổ ra tiếng cười điếc tai, còn có tiếng huýt sáo.
MC nữ nhoẻn miệng cười nói:
- Tần Dương, anh quá khiêm tốn. Từ lúc anh bước vào đại học Trung Hải thì không ngừng viết lại truyền kỳ, hiện giờ có thể nói là thần tượng toàn dân nổi tiếng cả nước. Làm bạn cùng trường của anh, tôi nghĩ mỗi người đều cảm thấy vô cùng hãnh diện. Hôm nay mọi người tụ tập tại đây vì muốn tiếp xúc gần gũi với anh, nghe chia sẻ cuộc đời của anh, có lẽ sẽ được trợ giúp đôi chút cho cuộc đời của họ
sau này.
Tần Dương khiêm tốn cười nói:
- Cô quá khen, tôi không phải truyền kỳ gì, tôi chỉ làm một số việc mình muốn làm hoặc nên làm, sống theo ý thích của mình thôi.
MC cười khẽ:
- Trên thế giới này không có nhiều người sống theo ý mình, dù sao con người sống trên đời luôn bị các loại ràng buộc.
Tần Dương cười cười công nhận:
- Cuộc đời tựa như một tấm lưới, không ai có thể thoát ra ngoài.
MC nữ khen:
- Một câu rất sâu sắc, chút nữa tôi phải ghi vào cuốn sổ nhớ kỹ mới được. Rồi, chúng ta quay lại chuyện chính, tiếp theo xin mời bộ trưởng bộ giáo dục thành phố Trung Hải Tiền Vân Khôn ban phát giấy chứng nhận và cúp bạn cùng trường vinh dự cho Tần Dương!
Tiền Vân Khôn đi lên đài, nhiệt tình bắt tay với Tần Dương, nhận lấy giấy chứng nhận và cúp bạn cùng trường vinh dự từ tay nữ nhân viên lễ nghi, tự tay trao vào tay Tần Dương, nghiêng người đứng cạnh hắn cho nhiếp ảnh gia ở bên dưới chụp hình.
Làm xong trình tự, Tiền Vân Khôn xuống đài, MC nữ nâng micro lên mỉm cười nói:
- Chắc hẳn mọi người rất sốt ruột muốn nghe câu chuyện của Tần Dương, nghe hiểu biết về cuộc sống của anh. Giờ thì chúng ta hãy vỗ tay thật lớn hoan nghênh Tần Dương chia sẻ kinh nghiệm cuộc sống cho chúng ta!
MC nữ nói xong đi sang một bên, giao lại sân khấu cho Tần Dương. Ánh mắt mấy nghìn người đều tập trung vào người Tần Dương.
Tần Dương giao giấy chứng nhận và cấp cho nữ nhân viên lễ nghi mang xuống đài giùm, hắn bước lên trước, tùy tay lấy micro được cố định, gõ nhẹ.
- Mới rồi cô MC xinh đẹp khen tôi một loạt, lãnh đạo thành phố tự mình trao giải cho tôi, tôi cảm giác mặt mình hơi nóng, tại vì sao? Bởi vì tôi cảm thấy mình chỉ là người bình thường, không xứng với những khích lệ này. Tất cả đều là sinh viên trường đại học Trung Hải,
chúng ta cùng học cùng một khóa trong khu nhà dạy học, cùng nhau ăn cơm trong một căn tin, trong tiệm ăn nhỏ hai tầng, mọi người sẽ cùng kêu món thịt kho dưa chua ngon nhất quán, chúng ta đều giống nhau, đúng không?
Dưới đài vang tiếng cười khẽ, nhóm người lãnh đạo ở hàng ghế đầu cũng nhếch môi cười, trong mắt lộ rõ khen ngợi.
Tiền Vân Khôn nhẹ vỗ tay vài cái, cười khen với phó hiệu trưởng Phùng Viễn Sơn ngồi cạnh mình:
- Không kiêu ngạo không nóng nảy, thân thiện, có phong độ đại tướng!